Bữa cơm này ăn xuống,với Vũ Nhạc là hương vị ngọt ngào ngon miệng, Thiên Duật Dạ nhìn nữ nhân nào đó ăn uống ngon miệng, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên, mà MộDương ăn không biết vị cùng với hồ ly dựng hết tóc gáy đã tạo thành sựchênh lệch rõ ràng. Sau khi ăn uống no say, Vũ Nhạc bất nhã ợ lên mộttiếng, Mộ Dương nắm chặt tay nhìn nàng: “Ăn no thì về nhanh đi, buổichiều phụ thân còn muốn tìm muội tra hỏi đó!”
“Tra hỏi? Hỏi cáigì? Ơ, không đúng nha, chẳng lẽ phụ thân đã trở về?” Nói tới việc phụthân nàng đi công vụ nửa tháng, nàng tự nhiên nhàn rỗi vui vẻ, vừa ngheông đã trở về, trong lòng lập tức hồi hộp, đột nhiên cảm thấy những ngày tốt đẹp của mình đã chấm hết.
“Bằng không thì sao, nếu ông không về nữa, muội còn đem Nhạc gia náo loạn lên nha, nhanh đi về, nếu ôngdùng xong bữa trưa mà không thấy muội thì muội cứ chờ bị mắng chửi đi!”Mộ Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng. Tiểu muội muội này, mặc dù mới ởchung nửa năm, nhưng mà mọi người cũng không có cách nào không thíchnàng, chỉ tiếc tính cách quá mức ngang bướng, không thích sẽ không tuântheo. Cũng không biết tương lai người nào xúi quẩy sẽ lấy đại họa này về nhà, a di đà Phật, còn năm sáu ngày nữa phải chịu trận nha. Vừa nghĩtới việc này, hắn vừa rồi còn vui sướng khi người gặp họa, hiện tại liền đen mặt.
Vũ Nhạc vừa nghe ca ca nói xong, tức khắc chộp lấy mỗhồ ly, nhanh như chớp chạy tới phía lầu dưới. Nhìn bộ dạng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623475/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.