Trong mấy ngày kế tiếp, Vân Chỉ vẫn đóng cửa không ra ngoài, không biết là nàng muốn quên thế giới hay là muốn để thế giới lãng quên nàng.
Mộng nhi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, rồi than nhẹ một tiếng, mấy ngày nay nàng chỉ phụ trách việc đưa cơm một ngày ba bữa nhưng Vương phi một chữ cũng không nói với nàng. Tuy rằng nàng rất vui vẻ chuyện Vương phi không còn ngốc nghếch nữa, tuy nhiên nếu vì không còn ngốc nghếch mà phải gánh trọng trách như vậy thì thậm chí nàng còn hy vọng là Vương phi cứ tiếp tục ngốc nghếch, ít nhất cũng sẽ không cần phải bi thương như vậy.
Quay đầu, lại thấy một người con gái mặc áo xanh đi đến, đó là Lạc Băng Tuyết người mỗi ngày đều qua đây.
"Lạc tiểu thư, người lại đến xem Vương phi sao." Tay nhanh nhẹn đón lấy chén thuốc bổ trên tay nàng, cười ân cần hỏi thăm. Người con gái hiền hòa mỹ lệ như vậy khiến cho Mộng nhi không tự chủ muốn thân cận. Địa vị của nàng ở trong Vương phủ không hề thấp nhưng chuyện gì cũng tự mình làm, đối xử với người dưới cũng rất tốt.
"Tỷ tỷ vẫn như cũ sao? Đồ ăn sáng nay có sử dụng hay không?" Lạc Băng Tuyết lo lắng hỏi, biểu hiện quan tâm tinh tế chân thành như vậy giống như là một người thân vậy.
"Ừ, Vương phi vẫn giống như mấy ngày trước đây, hoặc là ngơ ngẩn ngồi ở kia, hoặc là viết chữ vẽ tranh, đọc sách nhưng lại hoàn toàn không nói một câu nào, Mộng nhi cực kỳ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871641/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.