"A!!" trong lòng Tiếu Tuyết chấn động, tên Vương gia này sao lại nói chuyện không thông suốt như vậy "Hạo! Thiếp không phải Lý Mị Nhi của ngài, thiếp là Tiếu Tuyết, một người đến từ thế kỷ 21, với nơi này của người linh hồn cách xa nhau tận mấy ngàn năm, như vậy ngài cũng muốn..."
"Tuyết nhi, ta nói nàng về sau chỉ là Tuyết nhi duy nhất của ta, nàng không còn là Lý Mị Nhi, bất quá trước mặt người ngoài, tùy nàng cao hứng muốn là ai cũng được."
"Ngài là Vương gia nha, nếu như... ngài..."
"Tuyết nhi, bổn vương cả đời chưa sợ ai."
"Nhưng là thiếp...•"
"Tuyết nhi, nàng tốt nhất nên tiếp nhận ta là nam nhân của nàng."
Tiếu Tuyết tức giận, cùng cổ nhân không thể nói chuyện rõ ràng được, dù sao hai người cách nhau mấy ngàn năm nha.
"A, đúng rồi, ngài đem Tình nhi đi đâu rồi? Van cầu ngài thả nàng ấy ra được không, tuy rằng thiếp không phải Lý Mị Nhi, nhưng Tình nhi là nha đầu bên người nàng ấy, đi vào thời không xa lạ này, nàng đối với thiếp rất quan trọng."
"Nàng ta có bao nhiêu quan trọng, so với bổn vương quan trọng hơn sao?" Liệt Hạo đen cả mặt, tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng hỏi. Tiếu Tuyết dù ngu ngốc cũng biết không nên chọc giận sau lưng hắn, xem ra Hạo Vương gia trong truyền thuyết thật sự là tâm tình bất định, lúc nóng, lúc lại lạnh nha, chính là Tiếu Tuyết không biết Liệt Hạo chỉ có lúc gặp được nàng mới khó có thể khống chế tâm tình của mình như vậy nha, Tiếu Tuyết tự nhủ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/172502/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.