“Tuyết nhi, đừng cự tuyệt bổn vương nữa."  
"Lão công mà thiếp muốn không giông như ngài?"  
"Lão công là cái gì?"  
"Lão công chính là tướng công đó."  
"Tuyết nhi, bổn vương không có kiên nhẫn, ta nói nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, ta là nam nhân duy nhất của nàng, không cần nói lão công gì gì đó với ta, bổn vương không thích nghe."  
"Nhưng là......"  
“Tuyết nhi, nhưng là cái gì?” Trong mắt Liệt Hạo bùng lên tức giận, người khác ước gì được bổn vương sủng ái như vậy, nhưng nàng lại khác người, nói như thế nào cũng như là không hiểu, ha ha ha, rất đặc biệt. 
"Kia ….cho thiếp thời gian đi, thiếp hiện tại chưa quen."  
"Ha ha ha...• nàng còn muốn quen, thật là nữ nhân đặc biệt nhất ta từng thấy, hiện tại khiến ta càng tin tưởng nàng không phải người ở nơi này, Liệt Quốc không có nữ nhân giống như nàng, dám đối với bổn vương vô lý thái quá. Bất quá, bổn vương không vội, nàng là nữ nhân duy nhất bổn vương quý trọng, bổn vương sẽ cho nàng thời gian."  
"Cám ơn Vương gia, mời Vương gia hồi phủ nghỉ ngơi đi?"  
"Tuyết nhi, nàng vừa gọi ta là gì?"  
"Hạo...•" Nam nhân đáng giận, tiếu tuyết hung hăng nguyền rủa hắn.  
“Bổn vương hôm nay muốn ở lại nơi này.”  
"Sao? Ngài…ngài…"  
"Bổn vương còn muốn nghe nàng kể chuyện mà."  
“Ơ… không thể để ngày mai sao?" Nàng chính là không muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, bằng không khẳng định nàng sẽ hối hận, bây giờ còn chưa có biện pháp buông xuống ngăn cách trong lòng, sao có thể dễ dàng như vậy liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/172503/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.