Tiếu Tuyết vừa vào nhà liền hỏi "Ngài thật sự sẽ không làm gì Tình nhi sao?"  
"Nàng nghi ngờ ta sao?"  
"Bộ dáng lúc nãy của ngài thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy."  
"Còn không phải là vì nàng à!"  
"Thiếp! Thiếp thế nào?"  
"Nàng có biết nàng trốn ra ngoài như vậy khiến ta thật rất lo lắng hay không?"  
"Vương gia!!" Tiếu Tuyết nháy mắt hoài nghi nhìn Liệt Hạo,  
"Gọi ta là Hạo."  
"Nhưng… ngài là Vương gia nha."  
"Từ giờ trở đi đứng trước mặt nàng, ta không phải là Vương gia."  
"Không phải Vương gia thì là gì?"  
"Ta là nam nhân của nàng."  
"Đó là trên danh nghĩa mà thôi."  
Hai hàng lông mày của hắn quỷ mị (ma quái),lóe tia sáng kỳ dị "Ý nàng là…nàng muốn bổn vương chân chính đem nàng trở thành nữ nhân của ta sao?"  
"Ngài….Ngài….Ngài đừng nói xằng nói bậy!" Tiếu Tuyết thật sự muốn cắn lưỡi mình, như thế nào lại nói ra câu ngốc như vậy. 
"Ta nào có xằng bậy, đó là quyền lợi của bổn vương."  
Hai mắt tràn ngập hỏa diễm dày đặc, sáng ngời nhìn chằm chằm dung nhan kiều mỵ của nàng. Phút chốc, hắn cúi đầu đặt lên môi mỏng mềm mại của nàng, hắn trên môi nàng trằn trọc cắn mút, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi ướt át liếm liếm, thân thiết nhu tình, thật cẩn thận như che chở trân bảo, Tiếu Tuyết bị hắn làm cho kinh sợ, đã quên có phản ứng, trừng lớn mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc, hắn tự tay chặn hông của nàng, nhẹ nhàng đem nàng tiến vào trong lòng mình, nàng bị bắt ngồi ở trên bắp đùi của hắn, thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/172500/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.