Khí tiết lập thu đang tràn về, vô số lá vàng trên từng nhánh cây nơi Vương phủ đã rụng dần, nhường chỗ cho những chồi non xanh um sắp vương mình chào đón sự trong lành, mát mẻ của nhân gian.
Nơi thư phòng, bàn tay nam nhân cầm cán bút mềm mại, uyển chuyển vạch ra từng đường nét trên bức hoạ chân dung nữ nhân, trong trang phục huyết y đỏ rực.
Dực Khương chợt khựng cán bút, khi điểm nhãn ngọc trên diện dung bức hoạ dẫu thế nào y cũng không đủ can đảm để mường tượng lại mà hoạ ra nó.
Nữ nhân trong bức hoạ ấy không ai khác, chính là nữ nhân y luôn đem lòng tâm niệm Uông Mẫn Xuyên. Cả bức hoạ gần như hoàn chỉnh, với một thân huyết y rực rỡ ngồi ôm đàn nơi vườn táo. Nhưng nhãn ngọc của nàng, Dực Khương y lại chưa thể một lần chấm bút cho chúng.
Thứ ám ảnh nhất đối với y, đó chính là đôi nhãn ngọc đó của nàng. Trải qua bao nhiêu cuồng phong bạo vũ, cũng phần nào cuốn trôi tất cả vạn sao tinh tú trong đáy mắt nàng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ toàn là lệ sầu đau thương hay thống khổ.
Mỗi lần hồi tưởng về ánh mắt đó của nàng, thì tâm can Dực Khương y đây cũng thêm một lần tê buốt đến tận xương tuỷ.
Bất chợt, phía ngoài cửa, một nam hài tử tầm gần năm tuổi lon ton chạy vào, trên dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt khoác bộ gấm bào màu bạc có thêu hình lá liễu nhàn nhạt nơi tà áo. Ở đai lưng thêu bằng chỉ vàng, có đeo một mảnh ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664717/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.