*****
"Ngươi ở đâu? Ra đây cho ta, có nghe không? Ra đây...!!!"
Mịch Chi vẫn như mọi khi, cô đứng trơ trọi giữa một màn đêm dày đặc bao quanh. Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngoài âm thanh của chính mình và một giọng nói bán nam bán nữ kỳ dị, đã bắt đầu cất lên:
"Cô còn gì muốn hỏi?"
"Mẹ kiếp! Có phải là ngươi gây ra hay không?"
Mịch Chi giận dữ gào lên, cả hai bàn tay cũng run rẩy. Văng vẳng bên tai cô, kẻ giấu mặt kia lại nói:
"Cô đoán xem?"
"Đoán con mẹ nhà ngươi! Ta không có thời gian để chơi cái trò này với ngươi!"
Bấy giờ, cái ngữ giọng vang vọng lúc trầm lúc bổng kia đột nhiên cười càn rỡ vô cùng, càng khiến Mịch Chi thêm căm phẫn.
"Nói, tại sao lại phải hại chết một mạng người vô tội...."
"Cũng như cô đã nói, ta cũng không có thời gian để tiếp tục chơi với cô. Cách nhanh nhất chỉ co thể đổi bằng mạng sống của tất cả những người mà cô yêu thương nhất."
Mịch Chi chợt thấy đau nhức cả thần kinh, ra là sự thật. Mọi việc cô nghĩ quả không sai khi Tiểu Hồng chết là do sự cố chấp của cô. Liệu nếu cô không rời đi, thì tiếp theo sẽ là ai? Là Tiểu Mai, hay là Dực Khương, hay tệ hơn, sẽ là đứa con duy nhất của cô và Tử Lạc cũng sẽ bị liên luỵ.
Nghĩ đến đây, Mịch Chi cắn răng bật khóc, lại lẫn một nụ cười khổ sở. Cô cười cho số phận của mình, lại khóc cho đoạn trần duyên ngắn ngủi của cô và Tử Lạc. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664716/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.