“Đang bứt tội phạm của triều đình.” Hiên Viên Tiêu lạnh lùng đáp. Chàng là tội phạm? Liễu Chỉ Mi ngạc nhiên nhướn mày. Chàng giống thiếu gia quý tộc, phong độ và khí chất đó hạng bình dân không có, sao có thể là tội phạm? Vệ Minh Hàn bực bội cau mày vì câu nói đó. Chàng không thích người ta nói về Liễu Chỉ Tự như vậy, dường như làm vẩn đục tiên nữ thuần hậu, thuần khiết trong lòng chàng. “Liễu Như Phong, ngươi mau ra đây! Ngươi gây cho ta nỗi nhục lớn như vậy, sao không dám lộ mặt?” Núp sau lưng Vệ Minh Hàn, Mạt Ca tiến thoái lưỡng nan, trong hoàn cảnh này chạy trốn rõ ràng là không thể. Ngự lâm quân đã vây chặt xung quanh, muốn đi phải dựa vào Vệ Minh Hàn và Mạc Viễn tùy tùng của chàng, xông ra phá vây. Cô không muốn Vệ bị liên lụy vì mình. Nếu chạy trốn, cuộc sống bình yên của cô sẽ bị phá vỡ, đây là điều Mạt Ca rất không muốn. Cô không muốn làm quân cờ của ai, mặc dù hiện tại cô là quân cờ của Phượng Thập Nhất. Tối hôm đó, cô nghe thấy Liễu Tĩnh nói với người đàn ông đó, Liễu Tĩnh rõ ràng muốn dùng hôn nhân để lôi kéo Vệ Minh Hàn, người được ông ta chọn là Liễu Chỉ Mi. Với quan hệ thân mật không rõ ràng của cô và Vệ Minh Hàn hiện tại, Liễu Tĩnh chỉ có cách đối phó với cô, một là thu phục, để ông ta lợi dụng, gả cho Vệ Mình Hàn. Hai là, khiến cô lặng lẽ biến mất, để ông ta tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình. Tình hình này rõ ràng không phải điều Mạt Ca mong muốn, cô không muốn trở thành vật hy sinh cho chính trị, cũng không muốn vô cớ mất mạng. Nhưng hiện tại, trừ phi có cái hố để chui xuống, nếu không nhất định bị Liễu Chỉ Mi nhận ra. Liễu Tĩnh chưa biết chừng trong cơn thịnh nộ sẽ lập tức trừng phạt cô, bởi vì hôm đó nghe giọng điệu cũng biết, ông ta rất hận Liễu Như Phong bỗng dưng làm hỏng toan tính của ông ta. Tình hình khá gay go. Mạt Ca nghiến răng, ngước mắt theo phản xạ, Phượng Thập Nhất đã biến mất. Cô buồn rầu nghĩ, rốt cuộc gã có ý gì? Trong tình huống này, dù trốn tránh thế nào, thân phận cô nhất định bại lộ. Liễu Chỉ Mi hiếu kỳ theo ánh mắt Hiên Viên Tiêu nhìn vào sau lưng Vệ Minh Hàn, chỉ thấy bóng áo xanh nhạt và bàn tay nhỏ trắng muốt nắm chặt tay Vệ. Mạt Ca theo quán tính nở nụ cười, từ từ ló khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ra, “Tam...” “Tiện nhân! Sao ngươi lại ở đây?” Mạt Ca còn chưa chào xong, đã thấy giọng the thé nhu chọc vào tai của Liễu Chỉ Mi. Khuôn mặt lạnh băng của Vệ Minh Hàn vụt sa sầm, Mạt Ca cảm thấy người chàng toát ra băng khí. Chàng bực, vì cái từ “tiện nhân” của Liễu Chỉ Mi. “Tam biểu tỷ, tỷ quen người này?” Hiên Viên Tiêu kinh ngạc hỏi. “Ra ngay cho ta!” Liễu Chỉ Mi quát. Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám thân mật với đàn ông như thế, thật chướng mắt. Khuôn mặt hoàn mỹ của Liễu Chỉ Mi chợt méo mó, khắc nghiệt. Mạt Ca cười nhạt, vùng khỏi tay Vệ Minh Hàn định bước ra, không ngờ Vệ giơ tay giữ eo cô, không cho đi, cử chỉ này còn thân mật hơn cái nắm tay vừa rồi, Mạt Ca hơi sững, ngước mắt băn khoăn nhìn chàng. Liễu Chỉ Mi tức điên, chỉ Mạt Ca quát: “Liễu Chỉ Tự, không biết nhục sao? Giữa thanh thiên bạch nhật dám bừa bãi với đàn ông, không mau ra đây cho ta!” Mạt Ca thầm rên, không phải cô không muốn ra, mà là có người không chịu buông. Chỉ hơi vùng ra, Vệ Minh Hàn càng giữ chặt, chàng sợ cô bị Liễu Chỉ Mi bắt nạt. “Huynh thấy phiền phức của muội chưa đủ hay sao? Buông ra!” Giọng Mạt Ca hơi lạnh nhạt. Vệ Minh Hàn nhướn mày, rất đỗi ngạc nhiên, giọng nói của Tự nhi lại có vẻ uy nghiêm như thế. Chàng đã tưởng suốt cả đời Tự nhi cũng không bao giờ có giọng điệu đó. “Tam biểu tỷ, người này là Liễu Chỉ Tự ư?” Hiên Viên Tiêu cau mày, nữ nhi của Liễu gia thế hệ mang tên đệm là “Chỉ” đều là chị em họ của chàng. Chỉ Tự? Cửu tiểu thư bị ghẻ lạnh? Biểu muội của chàng? Ánh mắt Hiên Viên Tiêu quét tới, sắc như tên bắn. Chàng bị biểu muội trói đưa lên bục bán đấu giá? “Ngươi ra ngay cho ta!” Chàng cơ hồ hét hét lên xông đến, một tay túm Mạt Ca. Vệ Minh Hàn đành buông ra, rốt cuộc họ là người một nhà, nếu chàng vẫn không buông, nhất định mang đến phiền phức không đáng có cho Chỉ Tự. Mạt Ca cười hì hì nhìn Hiên Viên Tiêu, nói nịnh: “Biểu ca, tiểu muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ca là đại nhân không tính lỗi tiểu nhân, lượng thứ cho muội một lần nếu không cha muội sẽ chặt chân muội.” Hiên Viên Tiêu chỉ vào cô, tức không nói được, “Ngươi biết ta là ai! Ngươi to gan thật, ai xúi giục ngươi?” Mạt Ca giả bộ sợ hãi so vai, như cô dâu bị bắt nạt, Hiên Viên Tiêu không chịu nổi bộ dạng đó, nghiến răng, nói: “Vệ nhà ngay, xem ta xử lý ngươi thế nào!” Đã là biểu muội của chàng, thì chẳng có gì liên quan đến đến Vệ Minh Hàn. Hiên Viên Tiêu cũng không muốn vứt biểu muội trên đường, lôi cô ném lên ngựa, ra roi phóng về Liễu gia. Liễu Chỉ Mi hét một tiếng, vội vàng đi theo. Suốt dọc đường Mạt Ca luôn thầm suy nghĩ lần này mình chạy không thoát rồi, không biết sẽ là số phận nào đợi mình đây? Cô chỉ mong có thể có một cuộc sống đơn giản. Cô thừa nhận cô lừa Hiên Viên Tiêu là một sai lầm, vô cùng ngu xuẩn đã đánh giá thấp thân phận chàng, cũng đánh giá bản thân quá cao. Cô đã biết sai. Nếu sớm biết, nhất định tránh xa chàng, không muốn đến gần trung tâm chính trị. Từ âm thầm ẩn dật lúc ở tiểu viện đến bây giờ nổi tiếng toàn kinh thành, dưới con sóng hỗ trợ của Phượng Thập Nhất, quan hệ thân mật không rõ ràng với Vệ Minh Hàn đã chính thức đẩy cô vào trung tâm quyền lực của Liễu gia. Bất kể trốn tránh thế nào, trước sau vẫn không thoát được an bài của số mệnh, giống như lúc ở U các, dù tìm mọi cách bỏ trốn, cuối cùng vẫn phải quay về. Vệ Minh Hàn đưa mắt nhìn theo bóng họ biến mất ở cuối con đường, nhìn Mạt Ca bị bọn họ đưa đi, bất giác nhớ đến lời trách âm thầm của Liễu Chỉ Tự năm xưa khi chàng ra biên ải. “Chàng luôn đuổi theo bóng lưng của Ngũ tỷ, còn bóng lưng chàng để lại cho em.” Nhìn theo bóng lưng người khác, quả thật khó chịu. Trong đôi mắt nheo nheo của Vệ Minh Hàn lóe lên một tia sáng kiên định, sự kiên nghị đó cơ hồ làm ngưng lạnh một dải không khí. Tự nhi, hãy cho ta! Sau này nàng sẽ không phải nhìn theo bóng lưng ta nữa, ta cũng sẽ không nhìn theo bóng lưng nàng. Suốt dọc đường, Hiên Viên Tiêu nộ khí vẫn không nguôi, chàng luôn trừng mắt nhìn Mạt Ca. Liễu Chỉ Mi suốt dọc đường càng khinh khinh châm chọc cô, luôn miệng hỏi tại sao xuất hiện ở cổng thành, tại sao quen Vệ Minh Hàn. Trong ý nghĩ của cô ta, Liễu Chỉ Tự đang mang “bệnh lạ” luôn ở trong tiểu viện tướng phủ. Mạt Ca phát huy đức tính tốt im lặng là vàng, chỉ coi như gió thoảng qua, nghe xong bỏ đó, đầu đang bận suy đoán cảnh ngộ sắp phải đối diện. Nam Quốc Phiêu Hương - tửu lâu mới khai trương ở kinh thành. Trong một căn phòng trang nhã trên lầu hai, một người đàn ông trẻ ngồi bên cửa sổ, dáng thanh thoát và thẳng tắp, nho nhã như văn sỹ. Tà áo chùng màu xanh nhạt bay bay theo gió, nhìn chàng càng phóng khoáng thoát tục. Khuôn mặt trầm tĩnh lộ vẻ phấn chấn, nhẹ nhõm giống như được giải thoát. Chàng là Lâm Tử Hoài. Ngự lâm quân gây chuyện ầm ĩ ở cổng thành đã được người ta một đồn mười, mười đồn trăm. Chàng ở tửu lâu là nơi tin tức lan truyền rộng nhất, sao có thể không biết. Tinh Thiên hỏi: “Ca đang mưu tính gì?” Giọng Tinh Thiên hàm ý cảnh cáo, nàng cũng đã nhìn thấy Mạt Ca và Hiên Viên Tiêu. Lâm Tử Hoài quay người, cười nhạt, “Chẳng phải muội đã nói, nha đầu ấy là con gái Liễu gia, muốn báo thù sao?” “Đó là lúc đầu Muội không cho ca làm hại cô ấy.” Tinh Thiên nghiêm túc cảnh cáo, nàng đã thực lòng coi Mạt Ca là bạn, không còn hận thù gì nữa, đương nhiên cũng không cho phép ca ca làm hại bạn mình. “Quên thân phận người ta nhanh vậy ư?” Lâm Tử Hoài hừ một tiếng, châm chọc: “Ca vẫn nhớ muội từng nói phải bắt Liễu gia nợ máu trả máu. Liễu Chỉ Tự cũng họ Liễu.” Tinh Thiên sầm mặt, “Đừng lấy lời muội ra làm cái cớ. Đừng tưởng muội không biết ca đang làm gì. Vừa qua, ca biết rõ cô ấy ở đâu, lại không chịu nói cho muội biết.” “Ca không biết cô ấy đã đi đâu mất.” Lâm Tử Hoài nói, tư lự nhìn ra cửa sổ. “Ta cũng thấy lạ, cô ta đi đâu, đến ca cũng không tìm thấy. Tinh Thiên, quan tâm một người như thế thật không giống muội tý nào.” “Liễu gia là Liễu gia, Như Phong là Như Phong. Muội đã coi cô ấy là bạn, thì sẽ không coi cô ấy là thù. Chúng ta có thể đánh bại Liễu gia, nhưng không được làm hại Như Phong.” Tinh Thiên trầm ngâm nói. Lâm Tử Hoài chỉ cười không đáp. Lần đầu tiên Mạt Ca đường đường chính chính đi vào cổng chính Liễu phủ, kiến trúc như rừng, hùng vĩ có, nhỏ xinh cũng có. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Liễu phủ sáng chói bởi vẻ hào nhoáng phú quý, cao sang cực độ, tráng lệ đến nỗi giống như được bàn tay đấng phi thường nào đó làm ra. Suốt dọc đường xuyên qua đình viện, qua hành lang, mọi cảnh đẹp của Liễu phủ thu hết vào tầm mắt. Mạt Ca thầm khen, quả xứng danh Hiên Viên đệ nhất vọng tộc, có phần trội hơn Đại quan viên(*) cô từng thăm quan, lại có phần ngạo nghễ, hùng mạnh hơn. (*) Đại quan viên vốn là một tòa biệt thự trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” được Giả phủ xây dựng để đón đại tiểu thư Nguyên Xuân quý phi về phủ thăm thân, về sau được chính quyền mô phỏng xây dựng thành quần thể kiến trúc lâm viên hùng vĩ cổ kính, trở thành điểm du lịch nổi tiếng của bắc kinh. Mạt Ca vừa đi vừa than thở, danh gia vọng tộc quyền thế thời cổ đại, ở trong lầu son gác tía, ngắm cảnh đẹp, hưởng thụ cuộc sống xa hoa cực độ. Buông mình theo cảnh đẹp trong tướng phủ, lòng Mạt Ca dần dần thư giãn. Cô đã không còn đường lui, bây giờ mọi hy vọng đều đặt vào Hiên Viên Tiêu, nếu chàng không nói ra sự thật, Liễu Tĩnh có lẽ sẽ không làm gì cô. Suy cho cung dù bị ghẻ lạnh thế nào, cô cũng là con gái ông ta. Hổ không ăn thịt con. Nước tràn thì đất ngập. Chuột nhiều thì nuôi mèo, chim sẻ gây ồn ào thì đem nướng thịt. Thiên hạ vốn bình yên, chỉ có con người khấy đảo nó. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên! Gian chính cực kỳ sa hoa, nền sáng bóng, bàn ghế màu đen, cột màu hồng đào. Bên cạnh vị trí trang trọng nhất phía trên, một con tiên hạc bằng đồng đen uy nghi đứng, cái mỏ dài ngậm một ngọn đèn sáng. Cuối cùng Mạt Ca đã nhìn thấy người cha trứ danh của mình. Trong ký ức của Liễu Chỉ Tự, cha chỉ là một ý niệm mơ hồ. Liễu Tĩnh ngồi ngay ngắn ở vị trí trang trọng nhất, đôi mắt sắc u ám, vừa nhìn đã biết không phải là khuôn mặt từ bi gì. “Cậu” “Cha.” Hiên Viên Tiêu và Liễu Chỉ Nguyệt cung kính chào. Liễu Chỉ Mi đã che giấu bộ dạng đanh đá, trở lại hình ảnh đứa con gái ngoan, tao nhã đoan trang đứng một bên, ánh mắt đầy khoái trá liếc Mạt Ca. Mạt Ca giễu cợt nhếch môi, cố gắng cúi đầu, trong tình huống này, kiệm lời là thượng sách bảo vệ bản thân, không cần thiết phải đùa bỡn với tính mạng nhỏ bé của mình. Hiên Viên Tiêu nhìn bộ dạng nhu mì của cô, đôi mắt phẫn nộ lóe ra một tia bất nhẫn. Chàng biết Cửu tiểu thư bị ghẻ lạnh, sống ở tiểu viện hẻo lánh, địa vị thân phận còn không bằng đại nha đầu trong tướng phủ. Liễu Tĩnh liễu có nhẫn tâm trừng trị con gái thật không? “Tiêu nhi, nghe nói cháu bắt được tội phạm của triều đình chính là người này ư?” Giọng nói trầm trầm của ông ta có đầy uy lực, ánh mắt băng lạnh lướt một vòng xung quanh Mạt Ca. Mạt Ca cười thầm trong lòng, con gái đứng trước mặt mà ông ta cũng không nhận ra, thật bi ai cho Liễu Chỉ Tự! Cô phát hiện Liễu Chỉ Mi, cô tiểu thư hống hách, vô lối đó trước mặt ông ta cũng một vẻ cung kính, ngoan ngoãn, Hiên Viên Tiêu tôn quý cũng tỏ ra khiêm nhường, còn cô trong mắt ông ta có lẽ còn không bằng cỏ rác. “Cậu à, hôm nay có người gửi thư cho cháu nói là đến cổng thành có thể bắt được Liễu Như Phong. Cháu liền đưa ngự lâm quân đến mai phục ở đó, kết quả..” Chàng liếc Mạt Ca đang đứng đầu cúi gằm, thầm suy nghĩ có nên nói ra chân tướng sự việc. Nếu nói ra, Liễu Tĩnh nhất định trừng phạt nha đầu này rất tuyệt tình, nữ nhi yếu đuối như vậy làm sao chịu nổi. Mặc dù chàng hận cô đã hủy hoại tất cả của chàng, nhưng nếu thấy cô bị Liễu Tĩnh trừng phạt, chàng lại không nỡ, rốt cuộc Liễu Chỉ Tự vẫn là biểu muội của chàng, thâm tâm chàng cũng không thật hận cô. “Vẫn còn nhớ đôi mắt trong sáng, nụ cười rạng ngời như nắng xuân của cô.” “Ngẩng đầu lên!” Liễu Tĩnh quát. Mạt Ca bị quát, vội ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Liễu Tĩnh. Đôi mắt hồn hậu, vô tư tương phản mãnh liệt với đôi mắt nham hiểm của ông ta. “Nha đầu này chính là Liễu Như Phong?” Hiên Viên Tiêu chần chừ không nói, nói ra là cô gái này phải chịu họa chết người. “Người ta không phải là Liễu Như Phong.” Liễu Chỉ Mi đứng bên không biết thực tình, chỉ mong cha trừng phạt Liễu Chi Tự thật nặng, bộ đạng ngoan ngoãn nói: “Cha, đây là Cửu muội Chỉ Tự, con nhìn thấy nó ôm ôm ấp ấp đàn ông ở cổng thành, thật mất mặt Liễu gia.” Ai bảo người cổ đại thật thà đôn hậu? Tại sao những người này đều giả dối, thâm hiểm như thế? Chỉ có Linh Long và Vũ Yên là đáng yêu. Liễu Chỉ Mi nói vậy là cố tình đâm vào vết thương lòng của Liễu Tĩnh. Thân mẫu Liễu Chỉ Tự là một cô gái phong trần của Ngọc Phượng, tên Linh Tâm, nổi tiếng ở ba nước, năm xưa từng có mối tình một thủa với tiểu vương gia của nước Ngọc Phượng. Hồi đó Liễu Tĩnh đi sứ Ngọc Phượng, được tiểu vương gia long trọng tiếp đãi. Đêm đó trăng huyền diệu, tuyết tàn ngưng sắc, sương mờ như khói. Vũ nữ của vương phủ không được khỏe, người ta đành tìm Linh Tâm biểu diễn thay. Dung nhan tuyệt sắc dưới ánh trăng của vũ nương tài hoa đã mê hoặc Liễu Tĩnh, làm ông ta lập tức mê mẩn. Linh Tâm vốn là hồng nhan tri kỷ của tiểu vương gia, mặc dù không thể là chính thê, nhưng được vương gia đối đãi như vương phi. Nhưng vì lưỡng quốc bang giao hữu hảo, tiểu vương gia đích thân tặng Linh Tâm cho Liễu Tĩnh. Hồng nhan đại họa, từ biệt chốn phong trần, Linh Tâm nuốt nỗi cay đắng trong lòng theo Liễu Tĩnh về Hiên Viên, không lâu sau thì mang thai, được Liễu Tĩnh rất mực sủng ái. Tuy nhiên, những ngày êm đẹp kéo dài không lâu, một lần Linh Tâm vô duyên vô cớ say rượu, khi tỉnh ra, lại bị người ta “gian dâm bắt tại chỗ”. Liễu Tĩnh nổi cơn thịnh nộ, từ đó bỏ mặc hoa tàn hương phai. Kẻ dưới bàn tán rằng, bản tính gái phong trần của Linh Tâm vẫn không thay đổi, quyến rũ thi vệ trong phủ. Vì chuyện đó, Liễu Chỉ Tự ra đời không được ai để ý. Nhưng ấn tượng của cô về thân mẫu rất tốt, nhất quyết không tin thân mẫu có hành vi thất đức. Từ nhỏ đến lớn cô chưa một lần gặp Liễu Tĩnh. “Cha!” Mạt Ca ngượng ngịu gọi một tiếng. Người đàn ông này đã làm cô chịu đủ mọi tủi nhục. Mạt Ca thấy rất lạ, rõ ràng cô không phải là Liễu Chỉ Tự, nhưng lại cảm thấy như mình đã chịu đựng nỗi thống khổ của cô ta. “Chỉ Tự?” Hạng người như Liễu Chỉ Tự hoàn toàn không có trong ký ức của ông. Liễu Tĩnh vô cùng kinh ngạc, ông có đứa con gái này sao? Hiên Viên Tiêu trầm ngâm nhìn Mạt Ca một cái, nói: “Cậu à, đây là Cửu biểu muội Liễu Chỉ Tự, sống ở uyển Ngô Đồng.” “Uyển Ngô đồng...” Mặt Liễu Tĩnh đột nhiên biến sắc, mấy chữ đó dường như gợi lên mối hận ông ta đã lãng quên đã lâu. Ông ta nhìn Mạt Ca, nhưng không phải ánh mắt nhìn con gái mình, mà giống như đang nhìn kẻ thù. Hiên Viên Tiêu và Liễu Chỉ Mi cùng hết sức sửng sốt, không ngờ nghe thấy cái tên đó Liễu Tĩnh lại có biểu hiện như vậy. Mạt Ca lòng đầy băn khoăn. Hổ dữ không ăn thịt con, người có lòng dạ rắn rốt cũng không thù hận con mình. Sao ông ta lại tỏ ra hận thù mãnh liệt với cô như thế? “Tiêu nhi, thế này là thế nào? Các ngươi gặp nhau ra sao?” Giọng ông rất lạnh lùng. Cơ hồ qua khuôn mặt cô nhìn thấy người phụ nữ ngày nào ông ta oán hận. “Cháu đưa ngự lâm quân đến cổng thành vây bắt Liễu Như Phong, kết quả phát hiện Cửu biểu muội cũng đang ở đó cho nên đưa muội ấy về.” Hiên Viên Tiêu nói thản nhiên. Cuối cùng chàng vẫn không nói ra sự thật. Mạt Ca ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Tiêu, không riêng Mạt Ca ngay bản thân chàng cũng không ngờ đến lúc cuối chàng lại giấu Liễu Tĩnh chuyện này. “Cha, Cửu muội đúng là không biết xấu hổ, nó với người đàn ông đó...” Hiên Viên Tiêu cau mày, ánh mắt liếc về phía Liễu Chỉ Mi tỏ ý cảnh cáo. Chàng không thích người khác có thái độ miệt thị với Mạt Ca như vậy, những lời hạ nhục đó chàng nghe rất chướng tai. Liễu Chỉ Mi cảm thấy Hiên Viên Tiêu không hài lòng, cũng không nói nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]