“Chuyện này là thế nào? Sao mi lại xuất hiện ở cổng thành, còn tùy tiện đi với đàn ông?” Liễu Tĩnh đập bàn quát. Qua mấy lời vừa rồi của Liễu Chỉ Mi ông ta cũng đã hiểu ra toàn bộ sự việc, ánh mắt nhìn Mạt Ca mỗi lúc càng dữ dằn.
Bản tính lẳng lơ lẽ nào vẫn có thể di truyên?
Mạt Ca im lặng không đáp, không khí trong phòng như đông lại khiến cô ngộp thở. Đối diện với người cha trên danh nghĩa, cô không hề có chút tình cảm thân thiết nào, chỉ cảm thấy rất rõ ràng sự chối bỏ và hung ác của họ.
Cô không bận tâm điều đó, chỉ là không biết trả lời thế nào để có thể giảm bớt tổn thương của họ đối với mình.
Hiên Viên Tiêu lo lắng nhìn Mạt Ca, nhìn thấy nụ cười đau khổ và châm biếm trên khóe miệng cô, lòng chàng thoáng đau. Bao năm nay có lẽ cô đã phải chịu không ít ngược đãi ở Liễu gia, còn bị các tỷ muội ghét bỏ, chế nhạo, nói xấu, rất khó hình dung cô đã chịu bao nhiêu khổ sở. Hôm xưa, cô trói chàng đem bán, chắc cũng chỉ vì tiền.
“Mi câm hả?” Liễu Tĩnh thấy cô không trả lời, giọng hung dữ, như dao muốn đứt họng cô.
Mạt Ca cúi đầu, đây chính là cảnh ngộ của Liễu Chỉ Tự. Cha không ra cha, chị không ra chị. Một gia đình như thế, không hề có thân tình ấm áp, chỉ thuần túy là sự lạnh lùng. Mạt Ca lựa chọn im lặng, trong hoàn cảnh này, người có thể giúp cô, chỉ có Hiên Viên Tiêu, nhưng cô không dám chắc, chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/1593543/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.