Ngày hôm sau, cơn sốt của Mạt Ca đã hạ, trong người nhẹ nhõm. Sau khi rửa mặt chải đầu, ra khỏi quán trọ, cô phát hiện đây là quán trọ ngoại ô, họ vẫn chưa trở về kinh thành. Quán trọ này ở một trấn nhỏ ven sông, ngoại ô phía nam kinh thành.
Khách trọ không nhiều, môi trường yên tĩnh, Mạt Ca rất thích. Bởi vì đã có cái cớ là mất trí nhớ, Mạt Ca rất tự nhiên không chuyện trò nhiều với Vệ Minh Hàn. Bệnh từ miệng mà ra, họa cũng từ miệng mà tới, đạo lý này từ nhỏ cô đã ghi nhớ trong lòng.
Vệ Minh Hàn giờ đây rõ ràng không còn là chàng trai trẻ bồng bột nữa. Trải qua mấy năm chinh chiến ở sa trường, chàng đã vững vàng, điềm tĩnh hơn xưa, có thể nói tình cảm của chàng đã hoàn toàn bị chôn vùi trong quá khứ. Mạt Ca không đoán được tâm ý của Vệ đối với mình, cho nên đặc biệt thận trọng. Cô cũng đủ nhạy cảm để duy trì sự thận trọng đó rất vừa phải, không khiến Vệ Minh Hàn phản cảm. Bởi vì cô biết, trong thời đại này mình không có chỗ dựa, Vệ là một tướng quân chiến công hiển hách, nếu có chàng làm chỗ dựa, bất luận làm gì cũng yên tâm hơn.
Mạt Ca từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, rất biết cách thích nghi hoàn cảnh.
Bất luận sống ở đâu, điều quan trọng nhất, cô thầm nghĩ, chính là làm thế nào thể tiếp tục sinh tồn tốt nhất. Đó là một bản năng.
Đối với cô Vệ Minh Hàn tương đối đặc biệt.
Có ký ức của Liễu Chỉ Tự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177093/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.