Một tuần sau, Shuu vẫn bặt vô âm tín như trước đó. Tình hình xung quanh cô vẫn vậy, không có tiến triển tốt, nhưng có vẻ mọi người đã dần dần thích nghi với sự yên tĩnh và lối sống chậm này.
Những mất mát đáng sợ do dịch bệnh quái ác gây ra vô tình lại khiến cho người ta thức tỉnh. Bị cô lập, cách li trong không gian hẹp khiến người ta có nhiều thời gian suy ngẫm về cuộc đời. Họ biết trân trọng những giá trị hiện tại, biết quan tâm gia đình, người thân, biết đâu mới là điều quan trọng nhất, ngoài tiền! (2°
Người xưa có câu: "Thời thế tạo anh hùng", thời nay cũng vậy, có hiểm cảnh mới lộ diện những "người hùng". Đó là những người ba, người mẹ là cán bộ y tế túc trực ở bệnh viện mấy tháng liền không về nhà. Đó là những người chiến sĩ cảnh sát, công an làm nhiệm vụ kiểm soát an ninh, quản lý trật tự, kiêm luôn cả việc hỗ trợ người dân đang thiếu thốn thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt vì bị cách ly. Đó là những người lao động bình thường, xót xa hoàn cảnh cơ nhỡ của dân tứ xứ bị kẹt lại ở một góc nào đó của thành phố nên rong ruổi khắp nẻo đường tặng họ vài gói mì, miếng bánh...
Cô không dùng mạng xã hội quá nhiều như lời Shuu dặn, chỉ xem cho biết. Cô cảm nhận, bên cạnh khung cảnh tang tóc trong thời kỳ dịch bệnh khiến ai thấy cũng phải rơi nước mắt thì còn có những hình ảnh đẹp đến nao lòng. Nó khiến cô có thêm niềm tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-toi-vi-sao/3738342/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.