Một tuần sau, Shuu vẫn bặt vô âm tín như trước đó. Tình hình xung quanh cô vẫn vậy, không có tiến triển tốt, nhưng có vẻ mọi người đã dần dần thích nghi với sự yên tĩnh và lối sống chậm này.
Những mất mát đáng sợ do dịch bệnh quái ác gây ra vô tình lại khiến cho người ta thức tỉnh. Bị cô lập, cách li trong không gian hẹp khiến người ta có nhiều thời gian suy ngẫm về cuộc đời. Họ biết trân trọng những giá trị hiện tại, biết quan tâm gia đình, người thân, biết đâu mới là điều quan trọng nhất, ngoài tiền! (2°
Người xưa có câu: "Thời thế tạo anh hùng", thời nay cũng vậy, có hiểm cảnh mới lộ diện những "người hùng". Đó là những người ba, người mẹ là cán bộ y tế túc trực ở bệnh viện mấy tháng liền không về nhà. Đó là những người chiến sĩ cảnh sát, công an làm nhiệm vụ kiểm soát an ninh, quản lý trật tự, kiêm luôn cả việc hỗ trợ người dân đang thiếu thốn thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt vì bị cách ly. Đó là những người lao động bình thường, xót xa hoàn cảnh cơ nhỡ của dân tứ xứ bị kẹt lại ở một góc nào đó của thành phố nên rong ruổi khắp nẻo đường tặng họ vài gói mì, miếng bánh...
Cô không dùng mạng xã hội quá nhiều như lời Shuu dặn, chỉ xem cho biết. Cô cảm nhận, bên cạnh khung cảnh tang tóc trong thời kỳ dịch bệnh khiến ai thấy cũng phải rơi nước mắt thì còn có những hình ảnh đẹp đến nao lòng. Nó khiến cô có thêm niềm tin vào cuộc sống, khao khát được giúp đỡ, sẻ chia thêm mãnh liệt...
Thời điểm nhạy cảm hạn chế con người di chuyển nhưng bù lại, công nghệ lại vô cùng nhanh chóng, hiệu quả. Cô vô tình xem được video của một người hảo tâm, mỗi ngày tìm cách giúp đỡ đồng bào ở quê nh theo cách rất riêng, rất đặc biệt làm người xem cảm động vì sự chân thành. Cô liên hệ trực tiếp với anh đề nghị được tiếp sức cùng anh để có thể giúp đỡ được nhiều người hơn. Rất may, anh đồng ý! Cô rất vui vì mình đã chung tay làm được một điều có ý nghĩa, giúp điều tốt được nhân lên và kéo dài.
Lại một tuần trôi qua, ngoài tin nhắn trả lời cho loạt tin của cô: "Anh vẫn ổn." thì Shuu vẫn không có chút tin tức nào. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cô thì vẫn ngày ngày đều đặn nhắn cho anh chàng hoạt động thường ngày của mình như ăn gì, uống gì, làm gì, học được những gì... Cứ thế lặng lẽ đợi chờ anh.
Không phải cô không nghĩ đến những tình huống tiêu cực khi thời gian chờ đợi cứ kéo dài không giới hạn trong thời điểm khó nói như hiện tại. Nhưng cô âm thầm nuôi hi vọng, tự trấn an mình để có thể đứng vững, rằng Shuu là một cảnh sát, anh chàng có nghĩa vụ bảo vệ người khác nên tất nhiên biết cách tự chăm sóc tốt cho mình. Hơn nữa, Shuu biết cô đang chờ anh chàng, cô lo lắng cho anh chàng. Shuu nhất định sẽ bình an trở về!
Người hiểu, nhìn vào sẽ nói cô lí trí, người không hiểu sẽ cho là cô máu lạnh vô tình.
Năm nhất Đại học, cô ở chung trọ với hai cô bạn nữa. Một đêm muộn, một trong hai cô bạn nhận được điện thoại ở quê báo mẹ cô ấy bị rết cắn, làm ba đứa nhốn nháo không biết làm gì. Có thể làm gì khi một người ở quê, một người ở Thành phố? Chuyện cần làm, người ở nhà đã làm hết rồi. Việc báo một tin xấu như vậy với con cái đang ở xa cũng chẳng giúp ích được gì ngoài việc có thêm một người lo lắng vô ích. Trong khi hai cô bạn kia chong đèn ngồi vò đầu bứt tai chẳng biết làm gì thì cô bình tĩnh khuyên mọi người nên đi ngủ chờ tin tốt, người lớn ở nhà chắc chắn lo ổn thoả. Cuối cùng vì quá mệt mà không có giải pháp gì, hai cô bạn kia cũng lần lượt đi ngủ. Sáng hôm sau, người nhà gọi lên báo mẹ cô ấy đã ổn. Thế đó! (2
Thay vì đau buồn, lo lắng vô ích cho một sự việc mình chẳng thể can thiệp hay thay đổi, cô chọn cách nghĩ thoáng, suy nghĩ tích cực để đón chờ tương lai sắp tới. Còn Shuu, anh chàng sẽ về thôi!
Đôi lúc, cô bâng quơ nghĩ về mối quan hệ hiện tại của hai người rồi cười thầm vì mối nhân duyên kỳ lạ. Lần đầu cô và Shuu gặp gỡ không hề lãng mạn như trong các bộ phim tình cảm mà lãng xẹt vô cùng! Cô nghĩ anh chàng có ấn tượng xấu về cô lắm! Biết sao được khi lúc đó cô quần áo xốc xếch, còn đang trốn trong nhà vệ sinh với cái tay dính chặt vào miệng. Vừa thấy anh chàng, nhìn mặt còn chưa rõ, nói được một câu duy nhất thì ngất luôn! Thảm không tả nổi! 23
Lần gặp thứ hai, cô lại lượm thượm trong bộ đồ mặc nhà và túi rác chưa bỏ, chắc buồn cười lăm! Anh chàng nhận ra cô, còn cạnh khoé một câu không thiện ý. Còn cô, vừa cảm thán gương mặt đẹp trai đó chưa được 5 giây liền bị cái mỏ hỗn kia làm cho tỉnh mộng! Anh chàng vừa làm cô sợ, vừa khiến cô ưa không nổi! Vậy mà cái tên "khó ưa" đó lại đưa cô về nhà, còn dẫn cô đi ăn. Ấn tượng xấu có phai đi chút chút! Chút chút thôi nha! (2
Lần gặp thứ ba là khi đi concert cùng hai người đồng nghiệp, cô lại xui xẻo vướng vào đám đông hỗn loạn. Lúc sắp bị dẫm bẹp thì được Shuu cứu rồi đưa về. Lần này, hai người có thời gian trò chuyện nhiều hơn, cô cũng thấy thoải mái hơn khi ở cùng anh chàng.
Lần gặp thứ tư ở quê, lúc đi câu cá cùng gia đình anh chị, vô tình gặp anh chàng về nghỉ ở nhà ba mẹ. Lại vô tình khi cô và Jasmine bị tách nhóm đi chơi cùng anh chàng, cùng bắt cá, vui đùa, rồi bị cơn mưa hè cản trở phải ở lại qua đêm. Qua lần gặp này, cô thấy anh chàng cũng khá là chu đáo chứ không lạnh lùng như những lần đầu gặp.
Khoảnh khắc Shuu đội cho cô vòng hoa dại rồi nhoen cười dịu dàng trong nắng sớm, trái tim nhỏ bé của cô hẫng đi một nhịp. Thích anh chàng từ lúc này sao? 2°
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]