Tôi biết mình lại vượt quá giới hạn nữa rồi.
"Vượt quá giới hạn" không phải là một từ hay và tôi biết điều đó. Tôi đã từng cho rằng vượt quá giới hạn chỉ đơn giản là làm tăng thêm sự "chán ghét" của Châu Bạc Tân dành cho tôi mà thôi, nhưng bây giờ tôi biết vượt quá giới hạn có nghĩa là thấu chi mất kiểm soát. Tình yêu giữa tôi và Châu Bạc Tân chỉ có thể tồn tại ở mức đó, nếu tôi thấu chi một cách vô độ thì nó sẽ thật sự biến mất.
Và hiện tại tôi lại đang vượt quá giới hạn dẫu tôi biết rõ tôi đang làm một việc sai trái.
Dường như tôi luôn mắc lỗi.
Có lẽ Châu Bạc Tân đang họp hoặc điện thoại của anh đang không ở bên người nên đã vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy. Ngay khi tôi đang chờ nó tự động tắt thì lại đột nhiên được nối máy, chỉ có tiếng dòng điện yếu ớt chạy qua, tôi im lặng, Châu Bạc Tân cũng không nói gì.
Bấm số xong, Đại Thành đưa điện thoại cho tôi và bảo rằng cậu ta sẽ đi dạo xung quanh nên sau đài chủ tịch chỉ còn một mình tôi với đống tàn thuốc dưới chân. Tôi im lặng hít thở nhìn chằm chằm vào thời gian cuộc gọi chậm rãi trôi qua, một tiếng hít thở đè nén bị khuếch đại, tôi biết anh muốn cúp máy, cứ như có thần giao cách cảm nên tôi cũng lập tức lên tiếng, "Đừng cúp."
......
Tôi cúi đầu, khẽ cầu xin anh, "Em không bật ghi âm, anh đừng cúp, được không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440338/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.