Buổi sáng ngày thứ hai tôi ngủ thẳng hai tiết, lúc tan tiết thứ nhất tôi nhớ mang máng Đại Thành đã huých tôi một cái nhưng tôi choáng váng không dậy nổi, mãi đến sau khi tan tiết thứ hai mới ngồi thẳng dậy trên ghế.
"Mày ổn không? Mẹ mày sao rồi?" Tam Tử đưa cho tôi một chai cà phê ấm, tôi nhìn lướt qua, vị crème brûlée, tôi nghĩ đến cái vị ngọt ngấy của nó liền không mấy hứng thú trả về. Đại Thành lại đưa chai vị nguyên bản trên tay cậu ta cho tôi, tôi vặn nắp uống một lần cả nửa chai.
"Mày thật sự không sao đó chứ?" Đại Thành cũng hỏi.
Tôi hắng giọng, cổ họng được cà phê tráng qua, lời nói có hơi ậm ờ, "Không sao." Lời còn chưa dứt, chỉ mới nói được hai chữ chợt điện thoại trong túi rung lên, tôi nhắm mắt lấy ra cũng chẳng thèm nhìn số điện thoại đã ấn nhận kề sát lên bên tai, quả nhiên là giọng của Liễu Phường.
"Tiểu Lễ, mẹ ước chừng bây giờ đang là tan tiết phải không? Con có ở trường không?"
Tôi bất giác siết chặt điện thoại, nhất thời gần như không kiểm soát được sự khó chịu và tức giận đang dâng trào trong lòng, giọng điệu của Liễu Phường giống như đang lấy lòng, thăm dò và thận trọng. Tôi phải luôn ghi nhớ bà là bệnh nhân nên đành phải nản lòng, chậm rãi thở dài rồi đưa điện thoại cho Đại Thành, "Mẹ tao, nói cho bà ấy tao đang ở đâu đi."
Vẻ mặt Đại Thành khó hiểu, không hiểu hai mẹ con chúng tôi đang chơi trò gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440337/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.