🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm tối chưa bao giờ là thân thiên với con người. Không chỉ chú Miên mà bất cứ ai cũng vậy. Đêm nay, chú Sáu Đệ cũng vậy. Từ sáng sớm nhìn thấy con ma và ù té chạy về lều, chú vẫn đang trong tình trạng mất hồn mất vía. Đi suốt một buổi, đến tận trưa, chú vẫn chưa hoàn hồn lại. Đến lúc đoàn xe dừng nghỉ ăn cơm nắm, chú Sáu Đệ vẫn luôn ôm lấy cái trán hói mà lẳng lặng không nói câu gì. Chiều tối đến, sau khi ăn cơm xong, chú Sáu Đệ ôm chăn chui vào trong lều trùm kín, thậm chí che đến ngạt thở.

Mỗi lần như thế, chú mới chịu thò đầu ra hớp lấy hớp để không khí như con cá rời khỏi nước, sau đó lại chui rúc vào trong chăn. Thế nhưng đến nửa đêm thì chú lại buồn tiểu không chịu nổi. Chú phải đi giải quyết nỗi buồn. Thò đầu ra khỏi lều, không có ai, chỉ có một bóng tối kín mít che phủ lấy không gian xung quanh. Thậm chí đến tiếng dế và ếch nhái kêu cũng chẳng có. Chú Sáu Đệ chỉ dám đi ra cách lều mấy bước, cởi quần, vội vàng làm một bãi. Đang lúc kéo quần lên thì chú bỗng nhìn thấy xa xa có một cái bóng trắng lừ lừ bước tới. Chú sợ quá, hét ầm lên rồi chạy ngay lập tức chui vào trong lều.



“Sợ quá, sợ quá” Chú Sáu Đệ vừa trùm chăn vừa rên lên. Hai tay chú ôm vai mà vẫn run bần bật. Kỳ quái thay nằm trong chăn mà chú Sáu Đệ vẫn thấy lạnh. Chú hơi hé chăn nhìn ra. Kì quái thay, cái

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216903/chuong-130.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Vùng Đất Vô Hình
Chương 130: Ai run rẩy lúc nửa đêm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.