Trời chiều bắt đầu ngả về hướng tây. Chú Miên và đám người làng bất đắc dĩ bỏ lại thằng Tròn để tiếp tục chạy trốn. Trong lòng ai cũng nặng trĩu sự nghi hoặc. Người ta bắt đầu sợ hãi, bắt đầu nhốn nháo. Thậm chí khi bóng tối dần buông xuống cũng không có ai nguyện ý dừng lại như mọi lần. Đêm thật lạnh. Đoàn người cứ lầm lũi lầm lũi đi. Mãi đến khi chú Miên kêu gọi dừng lại thì mọi người mới chậm lại và đứng chờ. Chú Miên cầm cây đuốc đốt sẵn tiến vào một vườn cây bỏ hoang. Bên trong có một ngôi đền lớn, nhưng có vẻ đã không được hương khói nhiều năm. Cỏ đã mọc dày trên những viên gạch trong đền. Có điều mái ngói và trần nhà cũng vẫn còn chắc chắn lắm, đủ che mưa che gió.
Chú Miên quyết định sẽ nghỉ đêm tại đây. Người làng nghe chú nói xong cũng theo vào bắt đầu sửa soạn chỗ ăn chỗ ngủ. Cơn sốt dường như vẫn đeo đuổi chú Miên, cho dù chú đốt đến điếu thuốc lá quấn thứ ba vẫn không tỉnh táo hơn được. Cứ thế chú ngồi thu lu trong góc, ngủ thiếp đi. Ngôi đền cũng chìm vào sự tĩnh lặng. Ai nấy đều mệt mỏi rã rời rồi. Không ai biết phía sau bức tượng thờ đang có một người ngồi chồm hỗm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra hướng đống lửa gác đếm.
******************
Minh Dũng nhận ra dấu hiệu lá bùa mẫu tử vào một ngày sau khi chú Miên đốt. Nhưng lúc này hắn vẫn chưa bình phục lại. Cái cổ bị gãy vẫn khiến hắn đau đớn và khó thở, suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216905/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.