Chú Sáu Đệ tỉnh giấc trong cơn sợ hãi tột độ. Rốt cuộc thì giấc mơ mà chú nhìn thấy thật chân thật đến nghẹt thở. Chú thậm chí còn thấy mùi vị của giếng nước quen thuộc trên mặt. Chú sờ sờ mặt. không chỉ mặt chú mà cả người đều ướt sũng mồ hôi. Hơi lạnh từ đồng cỏ bên ngoài phả vào lều khiến chú càng thêm lạnh. Chú Sáu Đệ quấn chiếc chăn thêm chặt vào người. Xung quanh ngôi lều, bóng tối vẫn bủa vây lấy, làm chú Sáu Đệ càng thêm sợ hãi. Chú không dám với tay vén lều lên để nhìn ra ngoài. Chú sợ sẽ có một khuôn mặt lạ kỳ nào đó đứng sẵn chờ chú và kéo chú vào bóng tối như đã làm. Cứ thế chú Sáu Đệ ngồi co ro cho đến sáng.
Buổi sáng bên ngoài đồng cỏ sương mù dày đặc. Thế nhưng người trong làng đã bắt đầu tỉnh dậy. Bên ngoài tiếng nói cười ríu rít bắt đầu vang lên, xua đi cái cảm giác cô đơn sợ hãi trong lòng chú Sáu Đệ. Chú vén tầm màn của túp lều lên. Trời bắt đầu hửng sáng. Mặc dù không thấy ai nhưng mà chú Sáu Đệ có thể thở phào nhẹ nhõm. Chú bất đầu lục lọi trong tay nải, tìm quần áo để thay cho bộ quần áo ướt sũng trên người. Khô ráo thoải mái, chú bắt đầu xỏ giày ra ngoài tìm chỗ đi tè- nhịn cả đêm làm chú bức bối lắm rồi.
Chú Sáu Đệ cũng không đi xa, chỉ cách căn lều tầm ba mươi thước thôi. Ở đó có một bụi hoa dại rậm rạp. Những bông hoa năm màu mọc lên đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216902/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.