Chú Sáu Đệ là một người sạch sẽ. Hàng ngày kể cả đi làm đồng chú cũng luôn đổi một bộ quần áo mới sạch sẽ. Chiều về thấy bẩn là chú thay ngay để giặt. Trong nhà chú thích nhất là cái giếng nước bên nhà. Mùa hè mát, mùa đông ấm, nước lúc nào cũng trong veo khiến chú tắm lúc nào cũng được. Chú đan hẳn một cái giàn để che cái giếng nước yêu quý và nuôi chó để không cho lũ trẻ hàng xóm nghịch ngợm lại gần cái giếng nước. Thế rồi cuộc sống với cái giếng nước êm đềm đang diễn ra một cách hạnh phúc thì mọi người trong làng đều bỏ nhà bỏ cửa mà đi.
Chú Sáu Đệ tiếc cái giếng lắm nhưng chú cũng tiếc cái mạng của mình. Trên đường chạy nạn, bụi bẩn, không có nước tắm làm chú càu nhàu suốt cả buổi tối. Cũng may mệt mỏi làm chú quên hẳn căn bệnh sạch sẽ, lăn ra ngủ khì. Đêm nay chú Sáu Đệ ngủ rất say. Chú mơ thấy cái giếng, mơ thấy mình được trở lại nhà và tắm suốt một ngày. Đang trong lúc dội nước hăng say, đột nhiên trời đổ mưa làm chú Tư phải chạy vào nhà. Đang trong lúc lau khô đầu tóc, thì chú Sáu Đệ thấy có cái bóng gì thấp thoáng ngoài giếng. Trời vẫn mưa như trút nước. Từng hạt mưa lộp độp rơi xuống phên nứa trước nhà. “Lạ thật. Mưa thế này làm gì có đến nhà, không vào nhà lại chạy ra giếng?”
Nghĩ vậy nhưng chú Sáu Đệ vẫn lơm khom khoác cái áo tơi rồi đi ra giếng. Trời vẫn mưa xối xả. Cái giàn chú đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216900/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.