Tiếng đàn bầu thăm thẳm kéo Hoàng Thanh khỏi giấc mộng. Hắn tỉnh dậy. Vẫn là bóng tối như thường lệ trong căn phòng ngủ nhỏ bé chỉ có thể đặt một chiếc giường. Trên người hắn vẫn là chiếc chăn bông hoa sờn cũ quen thuộc. Hắn hơi duỗi người, cọ cọ vào chăn, cảm nhận được sự thoải mái và mềm mại quen thuộc. Hắn nhìn lên trần nhà đen kịt, lẳng lặng mà nghe tiếng đàn bầu. Không biết nằm như thế được bao lâu, mãi cho đến khi một tia sáng xuyên qua cửa sổ gỗ dày chiếu lên khuôn mặt, hắn mới nhớ ra là trời đã về chiều. Hắn ngồi dậy, lọ mọ tháo chốt cửa sổ, đẩy ra hai cánh dày nặng. Ánh mặt trời chiều ấm áp phả vào mặt hắn, khiến hắn nheo mày lại. Hoàng Thanh cứ vui vẻ để cho ánh mặt trời nhảy múa trên mặt, mãi cho đến khi nước mắt ứa ra òng ọng.
Qua làn nước mắt, hắn nhìn thấy rặng tre cao, thấy ánh mặt trời vẫn chói lòa và lấp lánh. Đằng sau rặng tre là cánh đồng, sau cánh đồng là cả một dòng sông hiền hòa uốn lượn. Nắng bừng lên óng ánh trên mặt sông. Nắng mùa thu dìu dịu thổi gió đùa trên lớp thảm lúa xanh vàng. Tất cả thật quen thuộc với Hoàng Thanh, tựa như những hơi thở của hắn vậy. Đây là nơi hắn sinh ra, lớn lên và gặp nàng. Nàng sinh ra ở một nơi khác, theo cha đến đây kiếm sống. Cha nàng là một người đàn ông cao gầy, lam lũ và có bàn tay khéo léo bậc nhất. Trong suốt thời gian ở làng, những món đồ gỗ do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216856/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.