Hoàng Thanh tỉnh giấc không chỉ kinh động quan huyện, quan phủ mà còn rất nhiều người khác. Việc một vị tướng quân bách chiến bách thắng như hắn bị người ta suýt giết chết làm người ta sợ hãi. Quan An phủ chánh sứ, người đứng đầu phủ lộ Bình An liền viết thư hỏa tốc ra kinh thành. Chưa đầy hai ngày sau, một con hạc giấy khổng lồ đã đáp xuống hoa viên phía sau phủ nha trong thành Tân Phúc. Con hạc giấy gọi là Trấn Quốc hạc. Cả nước tập hợp hết nhân tài vật lực suốt một trăm năm cũng chỉ tạo ra được năm con. Bình thường chúng được cất giữ và bảo quản ở Thông Thiên Tháp tại kinh thành, khi cần thì phải được Hoàng thượng và Quốc sư cấp phép mới được phép sử dụng. Bởi vì mỗi một lần Trán Quốc hạc vỗ cánh là đi qua trăm dặm đường nên hành khách chỉ có thể là người tu đạo hoặc người luyện võ. Người bình thường ngồi lên thì chỉ một lần di chuyển sẽ bị ép vỡ mạch máu mà chết. Hơn nữa vì Trấn quốc hạc mỗi lần sử dụng đều tiêu tốn một số lượng lớn Thái Dương phù, nên thường chỉ khi nào thật sự cần kíp thì nó mới được đưa ra sử dụng. Có đôi khi mấy chục năm cũng không cất cánh một lần.
Trấn Quốc hạc vừa đáp xuống, các vị quan phủ quan huyện vội vã ra chào đón. Người đến là một vị cao thủ nổi danh khắp trong Nam ngoài Bắc – sư đệ của Quốc sư, Nam Môn đạo phái, Tru Tiên Trảm Tà Song Phù Đao đạo nhân Đoàn Đức Lưu. Vị đạo nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216857/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.