Sư thầy làm phúc cho đám tín đồ đến tận tối. Lượt của lão Cá Chèo đành phải dời lại vì sư thầy còn phải ăn cơm tối. Lão Cà chèo vì công đức cho chùa cũng được ban một bữa cơm chay. Mặc dù chỉ có rau muống, tương đậu, đĩa chả chay và nửa bát cà muối nhưng lão Cá Chèo ăn rất ngon lành. Lão đang đón chờ một cuộc sống mới. Đó là một cuộc sống tốt đẹp hơn, không vất vưởng qua ngày, ăn bữa hôm lo bữa mai như bây giờ. Buổi tối trong chùa vắng hẳn. Ngoài sư thầy trụ trì trẻ tuổi, chỉ có một vị sư già và hai chú tiểu. Khách thập phương cũng đã vãn hết, chỉ có mấy người nhà gần còn tham gia tụng kinh buổi tối. Lão Cá Chèo đếm có chừng ba bà và một ông già tuổi đã ngoài ngũ tuần.
Ăn xong cơm, lão Cá chèo tự giác mang bát đũa ra giếng rửa sạch và tự động úp vào chạn bát. Đó là thói quen của lão từ ngày ăn xin nơi hàng quán. Người ta đã bố thí cơm canh thừa thì ăn uống xong phải giúp người ta dọn dẹp, lần sau người ta thương thì người ta mới cho. Nhờ sự cẩn thận đó mà lão Cá Chèo mặc dù không phải bao giờ cũng có tiền nhưng chưa bao giờ bị đói. Ngày lễ tết lão giúp dọn dẹp quán cơm, hàng trà có khi còn được cho thịt gà hoặc bánh ngọt nữa. Những kẻ vô gia cư khác thường rất ganh tị với lão vì điều này.
Ăn xong, dọn xong, lão Cá Chèo ngoan ngoãn đi vào trong điện thờ để chờ sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216825/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.