Vào lúc này, trong ngục tối bên dưới lòng đất, Emily Hà đang ngồi trên ghế, đối diện với cô là một người đàn ông tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm. Người ấy là Abraham.
Sau khi đất nước bị xâm lược, Abraham và Genesis đã bị bắt giữ. Augutus tấu trình lên, khuyên nên xử tử hai người này, nhưng Emily Hà can ngăn, nên cuối cùng Quintus chỉ tống họ vào trong ngục, quanh năm không được thấy ánh sáng mặt trời. Ý đồ của gã là để cho hai người này chết vì bệnh tật và suy kiệt.
Emily Hà thường xuyên vào thăm và mang đồ ăn cho hai người.
Abraham ngồi tựa lưng vào tường, ăn ngấu nghiến chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích.
Ăn xong, gã nói:
- Hoàng hậu đừng đến đây nữa.
Emily cau mày:
- Ông sao vậy Abraham? Ông xưng hô lạ vậy.
- Tôi chỉ xưng hô đúng danh hiệu mà thôi.
- Ông khinh thường tôi sao?
- Tôi chưa từng dám khinh thường Hoàng hậu. Tôi nghĩ rằng bà là người kiên cường nhất mà tôi biết. Nhưng việc bà thường xuyên đến đây không tốt cho bà, cũng không tốt cho tôi. Quintus sẽ nghi kỵ. Ngay cả nếu hắn không ban lệnh xử tử tôi để tránh gây căng thẳng với Hoàng hậu thì cũng sẽ ngầm cho người giết tôi rồi đổ cho một nguyên nhân nào đó.
- Nếu tôi không đến, ông sẽ chết vì kiệt sức mất.
- Ít nhất thì điều đó cũng chưa chắc chắn. Thêm vào đó, đối với những người dân ở Vùng đất Tự Do, sự sống của Hoàng hậu quan trọng hơn tôi nhiều. Tôi được biết Quintus rất nể vì bà, bà nói gì hắn cũng nghe. Bà cần tận dụng điều đó để ngăn bàn tay giết chóc của hắn lại. Bà là người duy nhất có thể ngăn Vùng đất Tự Do biến thành Vùng đất Chết. Vậy nên xin hãy hứa với tôi là bà sẽ không đến đây nữa.
- Hãy hứa với tôi là ông sẽ sống.
- Tôi hứa. Tôi sẽ sống lâu hơn bà tưởng.
Emily Hà khẽ gật đầu. Cô đứng lên, xoay người bước ra khỏi phòng giam.
Lúc ra ngoài rồi, cô mới giật mình nhận ra điểm bất thường.
Cô chưa từng nói với Abraham rằng mình đã trở thành Hoàng hậu của Quintus, cũng không kể về cuộc sống riêng tư. Những người lính gác cửa thì bị cấm nói chuyện với gã.
Abraham nằm trong ngục mà nắm mọi việc bên ngoài như lòng bàn tay. Ai đã nói cho gã biết?
Lực lượng hộ tống cho Hoàng hậu cũng ngang với lực lượng hộ tống cho Hoàng đế, đi đến đâu đều cấm đường đến đấy.
Emily Hà nhìn qua cửa kính xe, thấy ánh mắt của dân chúng tràn đầy vẻ khinh ghét. Cô hiểu người ta cho rằng mình là kẻ hèn nhát, lăng loàn đã phản bội chồng, phản bội đất nước, cúi đầu trước cường quyền để được sống sót.
Sắc mặt của cô bình thản, không biểu lộ điều gì.
Đoàn xe chạy vào trong lâu đài mà Quintus đã đặc biệt xây dựng cho cô. Cô bước vào phòng khách, thấy Quintus đang đứng đó, quát mắng các cận thần.
Quintus thấy cô, vẻ tức giận hơi dịu đi.
- Em đã về rồi.
- Có chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu, chút việc chưa được xử lý mà thôi. Lũ ngốc nghếch này thật vô dụng.
- Riêng trong tháng này đã có ba mươi người bị xử tử. Những người xung quanh đều sợ anh. Đó không phải là điều tốt. Họ càng sợ thì càng dễ phạm sai lầm. Anh có bao giờ nhận ra rằng số người làm phật ý anh tháng sau cao hơn tháng trước mặc dù sự trừng phạt của anh ngày càng nghiêm khắc hay không? Không phải họ không sợ, mà là họ quá sợ đến nỗi không biết mình nên làm gì nữa.
Quintus hiểu điều Emily Hà nói.
Gã ngồi xuống ghế, ngắm cô, vẻ hòa hoãn.
- Em nói đúng.
Emily Hà thấy trên bàn có cốc nước cà phê không hiểu đã pha từ lúc nào, liền hỏi:
- Anh không uống nước à?
Quintus yên lặng không đáp.
Emily Hà biết dạo này Quintus lo lắng bị ám sát mà sinh ra hoang tưởng, gã không ăn không uống bất kỳ thứ gì trừ những thứ do chính tay gã làm hoặc cô làm.
- Anh cũng thấy rồi đó, bạo lực không mang lại sự bình yên mà chỉ khiến anh trở nên dễ bị tổn thương hơn thôi.
Cô đổ cốc cà phê cũ đi, pha một cốc mới cho Quintus uống.
Gã cầm lên uống, khen ngon.
- Anh không sợ tôi đầu độc hay sao?
- Anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Hơn nữa chết dưới tay em thì có gì đáng sợ?
- Quintus, tôi vẫn thường hỏi năm xưa dụng ý của anh khi bắt giữ mẹ con tôi là gì?
Quintus cười lớn:
- Augutus nộp mẹ con em lên cho anh để giao dịch với Tài. Anh cũng có ý định đó. Nhưng lúc gặp em rồi thì anh không còn muốn giao dịch nữa.
- Tại sao?
- Vì anh yêu em. Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, giống như chúng ta đã thuộc về nhau trong kiếp trước, hoặc giả anh đã theo đuổi em trong kiếp trước mà không thành. Anh thà rằng không kiếm được lợi gì từ hắn còn hơn mất em.
- Tôi không nghĩ mình lại gây ấn tượng với anh như vậy.
- Khi tấn công thành phố ngầm, anh đã rất phân vân. Nếu xua quân xuống từ đầu thì an toàn hơn nhưng lại gây rủi ro cho em. Vậy nên anh quyết định xuống trước, cốt để làm chủ tình thế.
- Vậy … à? Thật khó tin.
- Đó là sự thật. Anh chẳng có động cơ nào để nói dối em. Cả ngày em đều ở bên cạnh anh, nấu cơm cho anh ăn. Em là người duy nhất được lại gần anh khi không có Ngai Vàng bên cạnh, cũng là người duy nhất có thể ám sát anh. Nếu anh có chút mảy may nghi ngờ em thì anh đã không để chuyện đó xảy ra. Emily, sau này cho dù chuyện gì xảy ra, cũng mong em nhớ đến tấm chân tình của anh.
Câu nói ấy nghe rất cảm động. Emily Hà cảm thấy khó chịu, liền đứng dậy, nói:
- Ai làm gì được anh? Anh làm việc đi, tôi đi gặp lũ trẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]