Khiết An cùng cha đứng trước cửa nhà, bấm chuông rồi chờ người bên trong. Sau vài tiếng động như đồ bị đổ vỡ phát ra từ ngôi nhà, Khiết An lẫn Thế Dương đều có chút lo lắng không yên. Dù gì Thanh Bình cũng là người khiếm thị, lỡ bị té, đồ đè lên người thì e rằng không thoát nổi.
Nhưng vài giây sau, cánh cửa mở ra, xua đi cảm giác lo lắng trong lòng hai người. Thay vào đó, hai người bọn họ nhìn Thanh Bình với ánh mắt đầy bất ngờ.
Khác với diện mạo của lần gặp đầu, Thanh Bình trông sạch sẽ và gọn gàng, đúng chuẩn thư sinh hiền lành. Mà hiện tại y có chút…tơi tả. Mái tóc dài xõa ra, ngổn ngang trên vai y. Quần áo xệch xoạc, lộn xộn cả lên, trông như y vừa mới ngủ dậy.
Tuy vậy, Thanh Bình vẫn nở nụ cười, không ngại ngùng gì mà mời khách vào nhà.
“Mời vào, mời vào.”
“Em xin phép.”
Khiết An lễ phép chào hỏi rồi bước vào. Theo sau là Thế Dương cũng chào hỏi một tiếng. Ánh mắt không ngừng soi mói Thanh Bình, không kiểm soát được mà chậc lưỡi một cái không hài lòng. Đương nhiên tiếng động nhỏ này khó rơi vào tai hai người nọ.
Giọng nói quen thuộc giúp Thanh Bình nhận ra hai người trước mặt, y mỉm cười đầy vui vẻ.
“Mừng hai người đã tới.”
Rồi Thanh Bình dẫn hai người vào nhà, y để họ đợi ở phòng khách còn bản thân lại luống cuống vào bếp pha trà. Âm thanh từ nhà bếp vang lên rất to, có cả âm thanh giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443791/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.