Việc trừ tà diễn ra khá thuận lợi, "chúng" sớm đã rời khỏi cơ thể cô gái mà rơi xuống đất tan biến dần. Khói đen cũng dần biến mất, để lại căn phòng ngổn ngang bản nhạc. Một số chúng còn vệt đen trên giấy. Chắc hẳn người con gái của họ đã mặc kệ lời dặn, hay cơn đau vẫn còn inh ỏi trong tay, mà cầm violon lên tiếp tục tập luyện.
"Cha...mẹ...con xin lỗi..."
Tiếng thì thào đầy íu ớt vang lên. Cô con gái vẫn nằm đó, dáng vẻ khổ sở dằn vặt trong giấc mơ của mình. Thế Dương vươn tay xoa nhẹ trán cô.
"Ngủ đi..."
Dường như cảm thấy bình yên, cô con gái cứ thế chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Thế Dương hoàn thành xong công việc liền dọn dẹp, rồi đi xuống. Người mẹ đã chực chờ ngay cầu thang, nét mặt đầy lo lắng nhìn Thế Dương.
"Con gái tôi..."
"Đã ổn rồi. Hãy để cô ấy ngủ một chút."
"Cảm ơn ngài rất nhiều."
Người mẹ liền vui mừng khôn xiết, liền mang số tiền đã quy ước từ trước ra đưa cho Thế Dương. Người cha ngồi ở phòng khách lộ rõ vẻ chán ghét, dường như không tin vào thứ gọi là "trừ tà" mà xem đó như là uổng phí tiền bạc.
Thế Dương không mấy quan tâm, ông nhận lấy tiền rồi rời đi. Chỉ khi vừa rời khỏi, tiếng cãi cọ lớn tiếng của cặp vợ chồng liền vang lên.
"Tất cả là tại ông. Vì ông bắt nó tập luyện cho đến ngày thi đấy!!!"
"Còn bà thì sao? Đừng nghĩ bà tốt lành quá. Ngày thường thì đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443785/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.