Thế Dương lại đâm đầu vào công việc của mình của mình, công việc trừ tà bận rộn đến mức ông cũng chẳng có thời gian để về nhà. Chuyện của ngày hôm đó đã sớm bị ông quẳng đi đâu đó trong kí ức của mình, không thèm nhớ đến. Nếu nhớ đến thì chắc Thế Dương sẽ cực kì hối hận vì đã không đánh vào gương mặt dửng dưng tỏ ra mình thấu hiểu tất thảy mọi thứ của Thanh Bình. Nếu vậy thì gương mặt đẹp trai đó phải bịt kín lại mỗi lần ra đường. Đương nhiên đo vốn chỉ là suy nghĩ tức thời trong lúc tức giận.
Hôm nay, gia đình mà Thế Dương đã từng ghé qua trừ tà cho con gái họ, gọi điện cho ông. Giọng họ qua điện thoại đầy khẩn hoảng, mong Thế Dương đến đây càng sớm càng tốt vì con gái họ đang trong tình trạng rất tệ. Ông chỉ biết thở dài, trấn an họ rồi nhanh chóng lên đường.
Thế Dương vốn đã biết được tình trạng của cô con gái. Có lẽ ông "vô tình" biết được những gì mà cô đã chịu, bệnh đen ngày càng lan ra là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng dù sao đi nữa, chuyện của Thế Dương đơn thuần là hoàn thành công việc trừ tà, ông không có lí do gì để chen chân vào mà giải quyết vấn đề của bọn họ.
Khi Thế Dương vừa tới nơi, đã thấy người mẹ đứng trước cửa nhà đợi sẵn. Nét mặt bà hoảng hốt, đầy loa lắng, đến khi nhìn thấy Thế Dương xuất hiện liền mừng rỡ, vội kéo ông vào trong.
Thế Dương nhìn ngôi nhà, hôm nọ trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443784/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.