Lâm Tuyết nhìn bóng lưng của cô ta mà hừ một tiếng, sau đó quay qua nói khẽ, “Em cứ mặc kệ cô ta đi, một con ả không biết lượng sức mình, tên khách gặp dịp thì chơi chỉ nói vài câu mà còn tưởng sức hấp dẫn của mình là vô địch cơ đấy, còn không cho người khác giành.”
Tôi hơi ngây người, cũng đoán đại khái được Lâm Tuyết đang nói đến người phụ nữ vừa nãy bị Tiền Xinh khiêu khích, “Chị nói cái cô vừa nãy phải không? Nhưng mà sao em nghe cái người đàn ông mang cô ta đi có vẻ… rất nguy hiểm, cứ để cô ta đi thế có sao không?”
Lâm Tuyết lắc đầu, “Làm cái công biệc như bọn chị thì đều có chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, Lilyan vừa xinh đẹp mà kỹ thuật còn tốt, trước kia còn học ba lê, thế nên cả người rất dẻo dai, chẳng mấy ai so được cả.”
Hơi ngừng một chút rồi Lâm Tuyết nói tiếp, “Chỉ tiếc gia đình cô ta sa sút thiếu nợ một đống tiền, thế nên chỉ phải lưu lạc phong trần để kiếm tiền trả nợ, đã thế rồi mà còn giữ cái vẻ cứng cỏi này thì không biết là phúc hay họa, chỉ sợ là sẽ chịu khổ không ít.”
Chẳng trách lúc người phụ nữ vừa nãy đi đường thì ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người có vẻ vô cùng tự tin, không giống sự kín đáo giữ ý của các cô gái khác, có người thì có vẻ hơi còng, hoặc là mang cái vẻ quyến rũ xinh đẹp, cả người như chẳng có xương mà dính trên người đàn ông.
Nói đến vẻ ngoài của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616015/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.