Nhưng việc chúng tôi muốn chị ấy rời khỏi nơi này và việc giám đốc cứ úp úp mở mở muốn sa thải chị ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con người luôn bị tình cảm chi phối, không thể xử lý sự việc một cách công bằng. Hiện tại, chị em của mình bị người khác ghét bỏ, tâm trạng của tôi tất nhiên sẽ rất khó chịu.
Dù gì giám đốc cũng là người từng trải, làm sao không nhìn ra được ngoài miệng tôi đồng ý nhưng thực tế lại không có ý định chuyển lời cho Lâm Tuyết. Giám đốc quyết tâm, cắn răng tiến tớigiữ tôi lại: “Cô Tả, tôi thật sự không có ý đắc tội với cô.”
“Không có ý đắc tội tôi thì vừa rồi nên nói thẳng ra, sao cứ phải làm khó bạn tôi?” Tôi hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bàn tay đang kéo tay áo mình: “Giám đốc kéo đủ chưa?”
Giám đốc ngẩn ra một lúc, xấu hổ buông tay: “Thật ra không phải tôi muốn sa thải Lâm Tuyết. Dù sao cô ấy cũng là nhân viên lâu năm ở đây, không có công lao cũng có khổ lao. Người cũng không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Tôi cũng không nỡ để cô ấy đi.”
Tôi nghe thấy lời này thì trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ chuẩn bị nói ‘nhưng’ này.Vế trước khen nhiều như thế không phải để chuẩn bị chuyển sang vế sau sao, đúng là quá dối trá!
Quả nhiên, giám đốc lén quan sát sắc mặt của tôi, thấy tôi vẫn bình thản đứng đó thì nuốt nước bọt nói tiếp: “Nhưng vấn đề hiện tại là tổng giám đốc Hà mới đến yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616016/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.