Chạy được một khúc xa, tôi mới nhận ra hành động của mình lúc này ngu ngốc tới mức nào. Tôi dừng lại thở dốc, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, sau đó mới quay người bắt đầu bắt xe.
Có lẽ đã khuya, lại đúng vào giờ đổi ca của taxi nên trên đường rất vắng xe, thỉnh thoảng có chiếc chạy ngang cũng đang chở khách, căn bản không thèm để ý tới tôi, cứ thế vút qua.
Tôi biết giờ có vò đầu bứt tai cũng không có tác dụng gì, bèn quyết định đánh liều chạy ra giữa đường chặn lại một chiếc xe đang đi tới.
Người đàn ông trong xe không những không quát mắng mà còn mở cửa xe dịu dàng hỏi thăm xem tôi có làm sao không, khuôn mặt nhìn rất quen, đúng rồi, là Lý Ninh!
Sém chút nữa là tôi bật cười, tôi vội lao vào xe ngồi trên ghế phụ trước vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, sau đó nói địa chỉ của nhà Lâm Tuyết.
Lý Ninh mỉm cười, sau đó chỉ đành làm một tài xế bất đắc dĩ. Khi tới nơi, còn chưa kịp nói cám ơn, tôi đã lao xuống xe, chạy thẳng tới nhà Lâm Tuyết.
Quả nhiên, cửa nhà Lâm Tuyết mở toang, bên trong đang ầm ĩ tiếng cãi nhau la ó. Tiêu Điền vẫn đang khóc, giọng Lâm Tuyết la hét tới mức khàn đặc.
Tôi nhìn đôi giày dưới chân, lập tức nảy ra một ý hay, tiếng giày cao gót quá rõ rệt, tôi bèn cởi ra cầm trên tay làm vũ khí, sau đó nhẹ nhàng bước vào.
Bạn trai cũ của Lâm Tuyết tay ôm lấy Tiêu Điền, miệng mắng không ngớt, “Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615920/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.