“Tại sao?” Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng tôi hầu như phải dùng hết sức mới thốt ra nổi, giọng tôi bỗng trở nên khàn đặc.
Chỉ mình tôi biết hai chữ này hầu như đã lấy hết lòng dũng cảm của mình. Nếu tôi đã làm tới mức hầu như đưa tay vẫy gọi thế này mà Nhạc Hằng vẫn không đón nhận, có lẽ tôi sẽ không bao giờ dám nói lời này nữa.
Nhạc Hằng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lúc này anh đã bình tĩnh trở lại. Đúng thế, anh dù sao cũng là Nhạc Hằng, dù có để lộ dáng vẻ hoảng hốt, xấu hổ như người bình thường thì đó chẳng qua là trong khoảnh khắc mà thôi.
Anh luôn có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình trong thời gian ngắn nhất, một người đàn ông xuất sắc đến mức khiến người ta phải ngước nhìn.
“Em đoán xem?” Nhạc Hằng nhìn tôi, lời nói thốt ra từ đôi môi mỏng ấy lại tiếp cho tôi cái hy vọng mà tôi không đáng có.
“Chẳng lẽ anh....?”
“Chẳng lẽ gì?” Anh cắt ngang câu hỏi của tôi, vẻ mặt Nhạc Hằng vẫn bình tĩnh đến mức tôi có thể đoán được câu tiếp theo anh sắp nói ra là gì. Cảm xúc vừa cháy bùng lên giờ lại dần lạnh lẽo đi từng chút một.
“Tả Tiêu Ân, đừng nói em nghĩ tôi đi theo em là vì tôi thích em đấy chứ?”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy may mắn vì ánh sáng lờ mờ lúc này khiến Nhạc Hằng không thể nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của tôi.
Quả nhiên là như thế, tôi đã mơ mộng hão huyền quá rồi. Rõ ràng đã biết kết quả, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615919/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.