Thấy hắn sắp bò dậy, tôi lại nhanh chóng trốn sau lưng Lý Ninh, có chỗ dựa nên tôi lại càng to gan hơn.
Nói đúng ra nên mau chóng rời khỏi đây, tôi vắt óc suy nghĩ đường trốn, lỡ mà tên đại ca mang người tới thật thì chúng tôi chết chắc.
Lý Ninh bỗng nở nụ cười tàn nhẫn, “Sao thế, đại ca mày không muốn tới cứu mày à?”
Tôi hơi ngẩn ra nhìn vẻ mặt của Lý Ninh. Tôi đột nhiên nhớ ra, thật ra đây là lần thứ ba tôi gặp anh chàng này, mấy lần trước cũng chỉ nhìn thoáng qua, chúng tôi vốn dĩ chưa hề quen biết.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tôi bỗng cảm thấy anh chàng này đáng sợ hơn gã đàn ông miệng thúi kia rất nhiều.
Gã đàn ông cũng nhận ra điểm này, hắn vẫn cứng miệng nói, “Mày, mày nói cái gì! Đại ca tao sao có thể bỏ mặc tao chứ, chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi của đại ca tao! Mày đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ!”
“Vì gọi đại ca tới giúp mà mày tình nguyện thừa nhận là chó trước mặt bao người như thế à, đáng tiếc đại ca mày dường như không muốn giúp mày.” Lý Ninh cười lạnh, khóe môi cong lên nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Huống chi, mày chẳng qua là một con chó đáng thương không hiểu tính chủ, hơn nữa còn không làm tròn trách nhiệm của một con chó.”
Ánh mắt gã đàn ông tràn đầy lửa giận, hắn bắt đầu lắp bắp, “Mày, mày đang nói vớ vẩn gì thế!”
Nhìn vẻ mặt của gã đàn ông, tôi biết Lý Ninh đoán đúng rồi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615921/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.