Thiệu Tư vốn định tự mở phòng làm việc, nhưng cuối cùng không đỡ nổi cái công ty ngốc nói là muốn thay hắn ra hai trăm năm mươi triệu kia.
Trên đường đến công ty, Lý Quang Tông nhiều lần cường điệu: “Cái này sao có thể nói người ta ngốc, nói rõ là bọn họ rất tinh mắt… cậu có biết không, hiện tại cậu rất phỏng tay đó. Hiện giờ trong giới đều lan truyền một câu, người được ba Thiệu được cả thiên hạ.”
Hiện tại Thiệu Tư chính là danh tiếng biết đi, công ty nào ký hợp đồng với hắn —— vậy thật sự là, giống như mua tấm biển chữ vàng vậy.
Thiệu Tư chậm rãi mở mắt ra: “Kính nhờ cậu dùng đầu óc ngẫm lại, hắn phải ký hợp đồng bao nhiêu năm với tôi mới có thể hồi vốn?”
Lý Quang Tông: “Không phải nói không có kỳ hạn muốn đi thì đi sao.”
“Cậu xem, ngốc không.” Thiệu Tư nói, “Tôi đây nếu ký xong, lấy được tiền không quá vài ngày liền đi thì sao?… Không phải, vầy cũng không thể tính ngốc, có thể là thiểu năng.”
Lý Quang Tông vỗ đùi: “Tôi nói mà, luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái. Cậu vừa nói như vậy —— đúng vậy, bọn họ thiểu năng hả?!”
Thiệu Tư nhắm mắt lại, không để ý đến hắn ta nữa.
Lý Quang Tông gào chốc lát, phát hiện chỉ có mỗi mình mình diễn kịch một vai: “Cậu lại ngủ hả? Lại mệt à?”
Hắn ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khó có thể tin nói: “Ba ba, cậu vừa mới rời giường không đến mười phút, hơn nữa hôm nay giữa trưa mười giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303039/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.