Tề Hạ Dương nhận được một cái mail nặc danh.
Trên mail chỉ có bốn chữ: cẩn thận Tề Minh.
Xuống chút nữa là vài tệp đính kèm, từ chứng cứ thuỷ quân, đến ghi âm ở văn phòng, cái gì cần có đều có —— dựa vào mấy thứ này, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí cô ta có thể không cần tốn nhiều sức, đã nắm lấy mạng của Tề Minh và Dương Vũ ở trong tay.
“… Cư dân mạng đều rất ngốc, nghe gió chính là mưa, chúng ta chỉ cần mời vài thuỷ quân phản hắc lại… Thiệu Tư là cái thá gì? Chỉ cần chúng ta không thừa nhận, hắn có thể làm gì chúng ta.”
Giọng Tề Minh yếu xuống, giọng Dương Vũ lại vang lên: “Đúng là lý lẽ này, dù thật sự là đạo văn, tôi dựa vào cái gì không thể diễn, việc nó đạo văn có cọng lông quan hệ nào với tôi?… Tôi nhìn Thiệu Tư khó chịu đã lâu rồi, giải Kim Long lần trước, ảnh đế dựa vào cái gì cho hắn ta…”
“Gặp may mắn thôi, ” Tề Minh nịnh hót cười cười, “Muốn tôi nói, lấy thực lực của ngài, tư lịch của ngài trong giới giải trí, giải thưởng này sao cũng không tới phiên hắn.”
Cú vỗ mông ngựa này rất chuẩn, Dương Vũ chính là muốn nghe lời như thế, vì thế cũng cười rộ lên theo.
Đoạn ghi âm này, Tề Hạ Dương càng nghe càng cảm thấy nguy hiểm.
Cô ta không ngốc, vào lúc như thế này, ai sẽ cho cô ta thứ này? Lúc cô ta sắp chết đói, ai sẽ đưa cho cô ta miếng ‘bánh ngọt’ này?
…
Càng quan trọng hơn là, miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303038/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.