Tiến vào sa mạc mọi người mới biết được tại sao đoàn xe phải nhất định có mười chiếc xe mới có thể đi vào.
Chuyện khó khăn nhất trên đường đi không phải điều khiển trong sa mạc cũng không phải tìm kiếm phương hướng chính xác, mà là khi xe lún vào cát phải kéo ra ngoài.
Đầu tiên phải dùng dây thừng buộc chặt xe lún vào cát, một chiếc xe con khác kéo lấy chiếc xe này ở phía trước phải mở đủ tốc độ, người còn lại đều xuống xe hỗ trợ đẩy túm, thậm chí lấy xẻng xúc cát, tất cả mọi người cùng lên trận mới có thể lôi xe ra khỏi cát.Cực nhất là một lần ba chiếc xe đều bị lún, mọi người dưới trời nắng chang chang bỏ ra gần ba tiếng mới cứu được ra.
Tuy chuyện lún xe khiến tốc độ của bọn họ chậm lại, nhưng lại bỗng nhiên khiến cho Lý Thương Mạc lại thấy được một chút hi vọng.
Nếu như Diêu Bảo Châu cũng xảy ra sự cố lún xe, một mình cô chắc chắn không có cách nào đẩy xe ra ngoài, như vậy nói không chừng cô sẽ không đi được xa, cũng không đi được đến khu vực cấm và chỗ sâu trong hồ Lop Nur, mà ở phía bên ngoài hồ Lop Nur, vẫn có tín hiệu GPS yếu ớt, hơn nữa có khi sẽ có nhân viên tuần tra, không chừng có thể phát hiện ra cô.
Chỉ là trong lòng Lý Thương Mạc cũng rõ ràng, ở đây mênh mông như biển, mặc dù Diêu Bảo Châu ở bên ngoài hồ Lop Nur, nếu như cô không chủ động nghĩ cách liên lạc với bên ngoài, muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/1498151/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.