Xe đi một giờ trong sa mạc, đã không có dẫn đường, Lý Thương Mạc hoàn toàn không cách nào phân biệt phương hướng, thậm chí cũng không thể xác định phương hướng của mình có đúng hay không, có thật sự đã ở trong khu vực cấm.
Không có bất kỳ vật chỉ tiêu, ánh mắt ngoài cát vẫn là cát, bên tai chỉ có tiếng động cơ xe, Lý Thương Mạc giống như một con ruồi không đầu, lái xe việt dã chạy mê mang trong sa mạc.
Anh không có bất kỳ biện pháp nào, cho dù không có phương hướng, cũng chỉ có thể luôn đi về phía trước. Anh thấy được một cồn cát, vượt qua cồn cát tiếp tục đi, chỉ chốc lát sau lại nhìn thấy một cồn cát, anh thậm chí không biết cồn cát trước mắt và cồn cát chính mình vừa trải qua có phải cùng một cái hay không.
Anh nên đi về phía trước hay vòng quanh tại chỗ?
Trong sa mạc, mặc dù bạn luôn đi về phía trước, vẫn như trước có một loại ảo giác quỷ đánh tường, rõ ràng quanh mình mênh mông khổng lồ, nhưng vẫn như thể bị nhốt trong một lồng giam.
Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, cảm giác tuyệt vọng trong lòng Lý Thương Mạc cũng càng ngày càng mãnh liệt. Mặt trời sắp xuống núi rồi, đợi đến khi trời tối hẳn, lại tiến lên rất nguy hiểm, đội thám hiểm đều chỉ có thể dựng lều nghỉ ngơi, Lý Thương Mạc biết rõ, hôm nay nếu mình không tìm thấy Diêu Bảo Châu, vậy sẽ không bao giờ lại có cơ hội nữa, mặc dù ban đêm anh có thể không nghỉ ngơi, nhưng muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/1498152/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.