#Vừa_nhớ_thành_nghiện Trong phòng khách ở khách sạn sương khói lượn lờ, trong gạt tàn đều là tàn thuốc, Lý Thương Mạc vẫn còn đang hút thuốc, cau mày, lo lắng chờ đợi. Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc đồng hồ trên tường, lại liếc nhìn cửa phòng, ngồi một lát, đứng một lúc, giống như là hai chân dẫm trên miếng sắt nung đỏ. Từ lần đầu tiên gặp Diêu Bảo Châu anh đã cảm thấy rất kỳ quái, tại sao trong xe của cô tất cả đều là cà phê và nước tăng lực, ngay cả một chai nước lọc cũng không có, hoá ra là bởi vì ỷ lại cà phê thành nghiện. Khi đó Diêu Bảo Châu đã từng nói, anh nghiện thuốc lá và cô nghiện cà phê không giống nhau, anh là nghiện tính sinh vật, còn cô chính là tinh thần đấy. Hiện tại mới hiểu được, là cháu gái chết luôn tra tấn cô, khiến cho cô cảm thấy ngủ là một loại sai lầm, không dám ngủ gà ngủ gật, bởi vì chỉ là năm phút đồng hồ ngủ gật khiến cô cửa nát nhà tan. Cô muốn luôn tỉnh táo, mặc dù tỉnh táo rất đau khổ, nhưng cũng không thể ngủ. Lý Thương Mạc dường như không dám nghĩ, một người sao có thể chịu đủ loại đau khổ này mà cuộc sống lại không bị phá hủy đấy. Không, cô đã bị phá hủy rồi. Trong lòng Diêu Bảo Châu sớm đã vỡ vụn, chỉ có thể dính lại những mảnh vụn ấy, kiên cường giữ vững tinh thần đi làm việc. Còn bây giờ, cô lái xe của anh trai, để ca khúc anh trai yêu nhất, muốn đi hoàn thành ý nguyện của anh trai, một mình lái xe đi hồ Lop Nur tìm kiếm hồ Dương Thụ. Trước kia Lý Thương Mạc nghe được Diêu Bảo Châu nói như vậy, cho rằng cô là vô tri, một người có chút đầu óc cũng sẽ không làm loại chuyện không muốn sống. Hiện tại anh lại cảm giác mình buồn cười, Diêu Bảo Châu sao không biết chứ? Cô là người phụ nữ thông minh nhất thế giới, sao lại không biết một mình xuyên qua hồ Lop Nur nguy hiểm thế nào, quả thực có thể nói là con đường chết một đi không trở lại? Cô nhất định biết rõ, cô nhất định đã nghĩ rõ ràng, mặc dù như vậy cô vẫn không chùn bước, thậm chí ném anh đi. Chỉ có một nguyên nhân đó chính là cô thật sự không muốn sống nữa. Lý Thương Mạc bị ý nghĩ này của mình làm sợ tới mức điếu thuốc đều cầm cũng không ổn rồi, anh lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức. Người đại diện đã đi một tiếng, Lý Thương Mạc đang chuẩn bị gọi điện thoại, cửa phòng mở ra, người đại diện xem xét một phòng đầy thuốc, nhịn không được nghiêm túc nói: "Tại sao lại hút nhiều như vậy? Không cần cổ họng nữa sao? Có tự giác làm ca sĩ hay không?" Tuy bình thường thích cùng Lý Thương Mạc lải nhải, nhưng là chuyện làm ăn, anh ta lại cực nghiêm túc đấy. Lý Thương Mạc dập tắt điếu thuốc, không muốn dây dưa nữa, sốt ruột hỏi: "Người đâu? Đã tìm được chưa? Đã đồng ý sao?" "Anh ta đi tìm bạn bè chuẩn bị đội xe vật tư rồi, cũng gọi cả trợ lý. Nhưng mà chuyện này vẫn có chút phiền toái." "Phiền toái gì, nói đi." "Tuy người đó đồng ý dẫn dắt đội, nhưng nhất định phải tổ chức được ít nhất mười chiếc xe, nếu không tuyệt đối không đi. Nói thật, tổ chức một đoàn xe rất đơn giản, nhưng bây giờ cậu muốn xuất phát, thời gian ngắn ngủi như vậy, tổ chức như thế nào? Vốn muốn trực tiếp tìm bên chợ đen lập thành đoàn xe, nhưng bên kia lãnh đạo không đồng ý, đây là mùa du lịch, cho dù chúng ta ra giá cao, cũng không thể kéo được hết người trong đội khác. Cho nên, anh thấy chi bằng để ngày kia hãy lên đường, tìm người cũng có thêm một chút thời gian." "Ngày kia thì người chết rồi." Người đại diện cũng trầm mặc, anh ta cũng không nghĩ chuyện sẽ nghiêm trọng đến nước này. Tuy đối với sự sống chết của một người phụ nữ lạ lẫm anh ta không phải quá chú ý, nhưng là con người, cũng không thể quá lạnh lùng. Hơn nữa, lần này đi hồ Lop Nur, về công về tư cũng không phải chuyện xấu, còn có thể có lợi, có bài để viết, cho nên anh ta cũng vui mừng. "Vậy làm sao bây giờ?" Người đại diện cũng sốt ruột. Lý Thương Mạc cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cười. "Cậu cười cái gì?" "Tôi biết tìm đoàn xe ở nơi nào rồi, hơn nữa lập tức có thể tạo thành ngay." "Ở đâu?" "Anh không nghĩ ra sao?" "Ai thế?" Người đại diện hơi ngơ ngác, "Bên Đôn Hoàng tôi cũng chả có mấy bạn bè, chẳng lẽ ở nơi này có tổ quay phim?" Lý Thương Mạc lắc đầu. "24 tiếng đồng hồ tùy thời chờ lệnh, cắn tuyệt đối theo sát không buông, muốn cắt đuôi cũng không được, lực ý chí cực kỳ mạnh, hoàn cảnh gì đều có thể chịu được, khiến chúng ta hận đến nghiến răng ngứa lợi là người nào?" Người đại diện đã hiểu, đập mạnh vỗ đùi, vui vẻ nói: "Sao tôi không nghĩ ra chứ! Đám chó săn nha!" Một tiếng đồng hồ sau, đội trưởng Lĩnh dẫn theo ba chiếc xe chờ dưới khách sạn, đây là một người có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, có cảm giác phương hướng hoàn mỹ, cùng mấy chục lần thành công xuyên qua hồ Lop Nur. Vừa nhìn người, mọi người an tâm một nửa, tuy anh ta ăn mặc mộc mạc, làn da ngăm đen lại tràn đầy nếp nhăn, xem giống như một lão nông dân, nhưng có đôi mắt lợi hại giống như diều hâu. Bình thường nhìn thấy người như vậy, trong lòng bạn chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng trong hoàn cảnh cực đoan như thế này, chung đội với người như vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng có cảm giác an toàn. Lý Thương Mạc lên xe của đội trưởng Lĩnh, cộng thêm xe người đại diện, cũng chỉ có bốn chiếc mà thôi. "Không có mười chiếc xe, thì không thể đi hồ Lop Nur." Đội trưởng Lĩnh nói. "Tôi biết, anh yên tâm, cứ lái đi, đừng lo, đợi ra khỏi nội thành, tiến vào khu không người, đội xe của chúng ta sẽ đông đủ." Đội trưởng Lĩnh cũng không phải người thích nói nhảm, nghe thấy Lý Thương Mạc có lòng tin như vậy, lập tức khởi động xe, vừa đi lên phía trước, vừa dùng bộ đàm phổ cập những kiến thức cần lưu ý khi đi xuyên sa mạc cho mấy chiếc xe phía sau. Nửa giờ sau, đoàn xe rời khỏi nội thành, đi lên đường cái thông với sa mạc. Xe đám chó săn còn không dám đến quá gần, nhưng khu không người chỉ có duy nhất một con đường này, cho dù bọn họ muốn tháo chạy cũng không được. Xe lại đi mấy giờ, đoạn đường này luôn có xe không xa không gần theo sát, cho tới bây giờ Lý Thương Mạc cũng không hoảng hốt, ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Chờ đến Nhã Đan, mấy chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe công viên, chạy về phía bắc sẽ đến biên giới hồ Lop Nur. Đội trưởng Lĩnh dừng xe lại, hỏi Lý Thương Mạc lúc nào đoàn xe có thể tập hợp đông đủ. "Sắp rồi." Lý Thương Mạc xuống xe, ngậm điếu thuốc, nhìn về hướng đại lộ. Một điếu thuốc còn chưa hút hết đã có xe lái đến, kỳ quái chính là xe đậu ở chỗ đó, nhưng người ở bên trong cũng không xuống xe, cũng không rời đi. Động ngón chân cũng có thể nghĩ ra được là người nào. Lý Thương Mạc liếc mắt với người đại diện, người đại diện cũng hiểu, đi qua gõ cửa xe, nói vài câu. Không đầy một lát, mọi người bên trong mấy chiếc xe đều đi ra rồi, mọi người chia thuốc, hàn huyên trò chuyện, chuyện trở nên thế này là một tin tức tốt, ai cũng không muốn bỏ qua. Người đại diện lại tìm đội trưởng Lĩnh, chia đồ tiếp tế cho mấy chiếc xe, Lý Thương Mạc gật đầu với mấy tên chó săn nhìn quen mắt, xem như bắt chuyện rồi lên xe. Cả đêm đều không nghỉ ngơi, Lý Thương Mạc lại cảm thấy đầu óc cực kì tỉnh táo. Bảo Châu của anh đang ở trong sa mạc hồ Lop Nur, chỗ kia không có tọa độ, không có hướng dẫn, không có hệ thống định vị, coi như là có đoàn xe nghiêm chỉnh, bọn họ ở trong sa mạc mênh mông vẫn giống như là mấy con kiến nhỏ bé. Thật ra trong lòng Lý Thương Mạc hiểu rõ, tỷ lệ tìm được Diêu Bảo Châu cực kỳ nhỏ, gần như bằng không, có lẽ chỉ có thể cầu nguyện kỳ tích xuất hiện, người đại diện sẵn lòng cùng anh làm chuyện này, cũng là bởi vì chuyện này xa vời giống như là một truyền kỳ. Nghĩ tới đây, tâm trạng nôn nóng của Lý Thương Mạc, hoàn toàn đã bình tĩnh lại. Đến gần sự tuyệt vọng mới để cho anh hiểu rõ lòng mình. Anh nghe được trong lòng vô cùng nhiều âm thanh, kiên quyết không chùn bước. Nếu như không tìm thấy Diêu Bảo Châu, anh sẽ không trở lại. "Đi căn tin ăn sáng." Đội trưởng Lĩnh đến gõ cửa xe, nói với Lý Thương Mạc: "Thuận tiện cùng triển khai cuộc họp." Lý Thương Mạc mới hoàn hồn từ trong trạng thái nhắm mắt trầm tư, xuống xe. Sáng sớm trong phòng ăn ngồi toàn là công nhân, có lẻ tẻ mấy người không phải.Hai mươi người bọn họ tập hợp thành một đoàn xe, lại lộ ra sự rất khác thường. Lý Thương Mạc gần như không thích đám chó săn này, đám chó săn cũng không thích ngôi sao tính tình hỏng bét mở mồm mắc ói còn nói năng rất giảo hoạt khó chơi, nhưng vào tình trạng này, mọi người vậy mà cảm thấy giống như cùng chung mối thù. "Cũng dám đi theo tôi đến hồ Lop Nur à?" Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ nói: "Bây giờ tôi mới cảm thấy đám chó săn các anh cũng không dễ dàng." "Cũng hết cách rồi, theo đuổi tin tức nha, đừng nói hồ Lop Nur, núi đao biển lửa cũng phải đi." Lý Thương Mạc cầm lấy bát súp thịt dê trên bàn. "Vậy thì đi, một đường kế tiếp giúp nhau chiếu cố." "Được." Uống súp thịt dê, dạ dày ấm lên, tất cả mọi người tinh thần phấn chấn, nghe đội trưởng Lĩnh sắp xếp. Đội trưởng Lĩnh chỉ biết là bọn họ muốn đi xuyên qua hồ Lop Nur, đám chó săn cũng không biết Lý Thương Mạc muốn đi tìm Diêu Bảo Châu, nếu bọn họ biết rõ, sợ là đều không muốn đi, bởi vì cũng biết nhiệm vụ này là không thể hoàn thành. "Mặc dù nhất định có nguy hiểm, nhưng tôi có kinh nghiệm nhiều năm, dẫn dắt rất nhiều đội xuyên qua hồ Lop Nur, rất nhiều đội cũng đều không có bất kỳ kinh nghiệm nào, khoảng thời gian trước, tổng giám đốc công ty điện thương kia, anh ta dẫn rất nhiều bạn bè đi theo tôi xuyên qua hồ Lop Nur. Mọi người yên tâm, lần này chúng ta cũng sẽ không đi quá sâu." Lý Thương Mạc nghe đội trưởng Lĩnh nhắn nhủ, không nói lời nào, trong lòng có tính toán của mình. Anh chỉ cần có người mang theo anh đi vào dải đất trung tâm hồ Lop Nur là được, chuyện khác anh tự làm, ai cũng sẽ không bị liên lụy. Đợi đến lúc phân phối xe, Lý Thương Mạc mới mở miệng nói: "Tôi lái một xe." Lời vừa nói ra, ngoài đội trưởng Lĩnh và hai người anh ta mang theo, đám người còn lại đều rất kinh ngạc, bởi vì bọn họ biết Lý Thương Mạc không lái xe, nhiều năm như vậy đám chó săn còn chưa thấy anh tự mình lái xe. "Cậu muốn lái xe?" Nghe được Lý Thương Mạc nói như vậy, kinh ngạc nhất vẫn là người đại diện, "Bệnh của cậu khỏi rồi à?" "Cái gì bệnh?" Đám chó săn nhạy cảm phát hiện được có tình huống. "Khỏi rồi." Lý Thương Mạc cũng không nhiều lời, đứng dậy nói: "Tôi lái chiếc xe đi cuối cùng là được, mọi người cũng dễ chụp, không phải sao?" Người đại diện nghĩ lại cũng thấy có lý. "Đúng vậy, như vậy các người chụp từ phía trước, sẽ có ảo giác chiếc xe này rất đẹp, dù sao đi đầu cũng là xe đội trưởng Lĩnh." Mọi người thương lượng, cảm thấy như vậy cũng được, mọi người lên xe của mình, đoàn xe thành lập tạm thời này băng băng lên đường. Lý Thương Mạc lái chiếc xe cuối cùng, đi theo đội ngũ, đã nhiều năm anh không lái xe, ban đầu còn có chút không quen, nhưng dù sao lúc trước cũng đầy kinh nghiệm, cho nên nhanh chóng theo kịp đội ngũ. Xe luôn chạy về hướng bắc, chạy đến gần phía bắc nhất, đội trưởng Lĩnh đổi hướng, xe liền lái vào trong sa mạc, ngay sau đó từng chiếc xe tiến vào sa mạc. Tiếp đó không còn đường, bọn họ chính thức đi vào sa mạc, khu không người thực sự. Lý Thương Mạc lái xe, là chiếc cuối cùng tiến vào sa mạc, trong khoảnh khắc xe rời khỏi đường cái kia, Lý Thương Mạc cảm giác được một loại rung động, khó có thể nói thành lời, cũng không cách nào chia xẻ với người khác. Anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Cuộc sống của một người, đã trải qua hồn nhiên yêu đương, nhiệt liệt truy đuổi, điên cuồng chiếm hữu, lang thang không mục đích, giới hạn sẽ là cái gì? Anh không biết, có lẽ chỉ có tìm được Diêu Bảo Châu anh mới biết. Tìm được Bảo Châu của anh, viên ngọc anh đã đánh rơi trong sa mạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]