Vào ngày quay cảnh cuối cùng, Ôn Phi ngồi trong phòng học nằm trên mặt bàn đọc sách ngoại khóa, hai ngày trước Khúc Dĩ Phồn mua một quyển, anh không xem, ngược lại mình xem trước.
Đại khái khoảng mười một giờ, Vương Á từ bên ngoài trở về, Ôn Phi hơi kinh ngạc: “Sao thế? Nhanh như vậy đã trở lại rồi à?”
Vương Á dựng một ngón tay cái lên với Ôn Phi, lúc trong đầu Ôn Phi còn đầy sương mù, Vương Á nói: “Cậu thật lợi hại, trước kia Khúc Dĩ Phồn đã nói với đạo diễn không quay cảnh hôn, thương lượng với đạo diễn rất lâu cuối cùng mới đổi hôn thành ôm, phần diễn không có độ khó đương nhiên qua ngay một lần đầu, cho nên hoàn thành trước thời gian nên tớ đã trở lại đó.”
Ôn Phi còn có chút xíu kích động, sợ mình không nghe rõ: “Cậu nói.... Khúc Dĩ Phồn yêu cầu đạo diễn cắt cảnh?”
Vương Á gật đầu, Ôn Phi cười nhếch miệng: “Anh ấy ngốc à?”
Vương Á hừ hừ: “Hừ~ Cũng không biết trong lòng ai nở hoa đây, nói, có phải là cậu muốn anh ấy làm như vậy không?”
Ôn Phi giơ hai tay lên: “Biên tập Vương đại nhân! Tớ tuyệt đối không làm loại chuyện tùy hứng thế này!”
Vương Á nói: “Chuyện tùy hứng kia là Khúc Dĩ Phồn tự mình quyết định sao?”
Ôn Phi làm ra dáng vẻ cô gái e thẹn xấu hổ, sau khi nhẹ gật đầu thì giống như một chú chim non nép vào người mà tựa vào ngực Vương Á: “Trong lòng người ta thật vui mà, vừa vặn các cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250601/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.