Mọi người trong phòng đang xem ti vi nhất thời cùng đồng thanh: “Oa…”
Khúc Dĩ Phồn sững sờ tại chỗ, nghĩ thầm đây là lễ mừng cái gì?
Vương Á nhíu mày với Khúc Dĩ Phồn: “Anh lấy được chìa khóa nhà cậu ấy ở đâu?”
Hồ Khải nhíu mày với Khúc Dĩ Phồn: “Có phải là em ấy cũng có chìa khóa nhà cậu không?”
Khúc Dĩ Phồn đặt nước uống lên bàn, trợn mắt nhìn hai kẻ ngu ngốc kia một chút, trưng ra dáng vẻ “lười nói chuyện với mấy người” rồi đi đến phòng bếp.
Biểu cảm của Lạc Mai và Tần Phong cũng không dễ nhìn, có điều Khúc Dĩ Phồn cũng đã ở bên Ôn Phi được nửa năm, bọn họ cũng quen rồi.
Lúc Khúc Dĩ Phồn từ trong phòng bếp đi ra còn cầm trên tay một cái đùi gà chiên, Hồ Khải sửng sốt: “Sao cậu được ăn? Chúng tôi không được? Ôn Phi!”
Ôn Phi ở trong phòng bếp hét ra bên ngoài một câu: “Các anh chỉ biết ở bên ngoài hưởng thụ không ai vào giúp đỡ! Dựa vào đâu em cho anh ăn chứ!”
Vương Á mở miệng: “Vậy Khúc Dĩ Phồn giúp cậu sao?”
Phòng bếp yên lặng một hồi lâu, Khúc Dĩ Phồn ngồi trên ghế cũng tò mò nhìn vào bếp, khóe môi nhếch lên nụ cười, chỉ nghe Ôn Phi ở trong phòng bếp đáp lại một câu: “Anh ấy, anh ấy, anh ấy, anh ấy giúp tớ nếm vị đùi gà!”
Đến tận bây giờ tất cả mọi người đã hiểu rõ, không chỉ mình Khúc Dĩ luôn che chở Ôn Phi quá mức, cho đến bây giờ Ôn Phi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250602/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.