Khúc Dĩ Phồn liếm qua một loạt răng của Ôn Phi, lưu luyến chung quanh răng nanh của cô, răng nanh nhọn, liếm vào khiến đầu lưỡi của anh có hơi nhoi nhói, Khúc Dĩ Phồn cảm thấy rất thú vị.
Ôn Phi bị một loạt hành động của anh làm cho đỏ mặt, không cam lòng yếu thế cắn vào môi Khúc Dĩ Phồn, từ môi trên đến môi dưới, lại đến khóe miệng, Khúc Dĩ Phồn bị cô chọc cười, nghĩ thầm cô nhóc này muốn ăn mình sao.
Tư thế có hơi khó khăn, Ôn Phi không kiên trì được bao lâu, sau khi nụ hôn này kết thúc, Ôn Phi mở miệng: “Như thế này mà còn rất thú vị sao.”
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Đúng là rất thú vị mà.”
Ôn Phi phấn khởi: “Lại một lần nữa!”
Khúc Dĩ Phồn đặt cô lên tảng đá, Ôn Phi ngồi trên tảng đá vừa vặn cao hơn Khúc Dĩ Phồn nửa cái đầu, cô so đo: “Nhóc lùn!”
“Anh đã một mét tám mươi tám mà còn thấp sao?”
Ôn Phi nói: “Lúc nhỏ em nhìn anh chính là cái góc bây giờ, anh mãi mãi thấp hơn một chút so với em.”
Khúc Dĩ Phồn bất đắc dĩ: “Đã nói không đề cập tới chuyện này rồi mà.”
Ôn Phi cười khanh khách: “Có đề cập hay không thì chuyện này đều là sự thật!”
Để tránh tai nạn xấu hổ của bản thân lúc còn nhỏ bị Ôn Phi thốt ra, thế là Khúc Dĩ Phồn kiễng mũi chân một chút hôn lên môi cô, này tư thế có chút quái dị, cô gái ngồi ở trên tảng đá sắp cao hai mét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250600/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.