Kết quả cũng không biết là có phải do Giang Vũ cảm thấy ngại ngùng khi hôn thêm lần nữa không mà lần thứ hai vẫn như vậy, phân cảnh bên cạnh đài phun nước quay lại chừng bốn lần, Ôn Phi bẻ ngón tay đếm số lần mình hôn Khúc Dĩ Phồn, chỉ có mỗi một lần.
Vương Á nói: “Đây đã tính là gì, cũng chỉ là một cảnh ôm hôn mà thôi, phía sau còn có hôn sâu hơn cơ, đặc tả ống kính, hôn hôn hôn!”
Ôn Phi trợn trừng mắt nhìn Vương Á một cái, Vương Á bị cô trừng đến mức hơi chột dạ, lui về sau hai bước, lúng túng cười một tiếng: “Cũng không có cách nào khác, kịch bản cần...”
Sau khi kết thúc phần quay, Khúc Dĩ Phồn tìm hai vòng ở chỗ quay phim cũng không tìm thấy Ôn Phi, lúc quay phim vừa rồi chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy cô, anh lại thấy Vương Á đang nói chuyện phiếm cùng với nhân viên công tác, anh đi tới hỏi: “Có nhìn thấy Ôn Phi không?”
Vương Á chỉ chỉ vị trí cách xa đài phun nước: “Có thể là đang ở trong khu rừng nhỏ bên kia cho muỗi ăn, mới vừa rồi thấy cậu ấy đi về phía bên đó.”
Khúc Dĩ Phồn men theo luống hoa đi tới một rừng cây nhỏ, chung quanh đây vừa mới được phủ xanh lại chưa bao lâu, cây hai bên là loại vừa mới trồng, đều gầy đét cả, Khúc Dĩ Phồn vừa mới tới gần đã nhìn thấy Ôn Phi ngồi trên tảng đá nhìn bờ sông.
Quảng trường suối phun nước ở rất gần bờ sông, cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250599/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.