“Khúc Dĩ Phồn, nếu anh không nói rõ mình ở phòng bệnh nào thì em sẽ đi tìm từng phòng một để tìm cho ra anh. Bất kể là ai xảy ra chuyện thì em cũng sẽ làm ầm ĩ khiến cho các anh không được yên!” Giọng nói của Ôn Phi ngày càng lớn. Những người đứng trong đại sảnh bệnh viện đều nhìn về phía cô.
Khúc Dĩ Phồn lại ho khan một trận rồi nói: "Em lên đi, trên lầu bốn, anh ở đầu cầu thang đợi em."
Sau khi Ôn Phi lên tầng bốn thì nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn. Đúng là cả đêm cậu không về nhà, quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngày hôm qua. Vào một ngày nắng nóng như vậy, cậu lại là một người ưa sạch sẽ, có thể chịu đựng suốt một buổi tối mà không tắm rửa quả là kỳ tích. Song đối với Vu Tuệ Tuệ, kỳ tích xảy ra trên người Khúc Dĩ Phồn đâu chỉ có một chuyện này chứ?
Ánh mắt Khúc Dĩ Phồn có vài phần mệt mỏi, nhìn thấy Ôn Phi đi tới thì trên gương mặt cậu hiện lên một nụ cười. Ôn Phi lại cảm thấy đó chẳng giống nụ cười. Khúc Dĩ Phồn ho khan vài tiếng: "Em đã biết rồi à?"
Ôn Phi biết anh đang hỏi gì. Cô chỉ nhìn Khúc Dĩ Phồn từ trên xuống dưới, vươn tay áp vào trán cậu nhưng không nói với cậu một câu nào.
“Đừng phớt lờ anh mà, anh không muốn gạt em đâu. Anh và cô ấy vẫn chưa tới bước đó.” Khúc Dĩ Phồn nói đúng quả thực hiện tại anh và Vu Tuệ Tuệ không phải là quan hệ bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250510/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.