Khai giảng cấp ba tương đối nhanh đặc biệt là năm ba. Chỉ vài ngày sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán là Khúc Dĩ Phồn đã đi học lại, chẳng lâu sau đó, Ôn Phi cũng về trường. Trong học kỳ này, ngoại trừ người trên lớp, Ôn Phi không gặp được bao nhiêu anh chị học năm ba.
Ngay cả Hồ Khải thường xuyên xuất hiện ở trước mặt cô cũng biến mất, Ôn Phi chắc chắn mình đã khỏi bệnh rồi thì đi tìm Đinh Kỳ. Đinh Kỳ cũng khá tốt tính, cho dù Ôn Phi tìm cô ấy làm gì, cô ấy đều nở nụ cười của nàng Mona Lisa khiến Ôn Phi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Buổi trưa, Ôn Phi và Đinh Kỳ ngồi ăn ở nhà ăn, xung quanh đều là tiếng ồn ào. Ôn Phi hỏi: "Việc học năm ba của các chị nặng như vậy, thế thì có thời gian hóng chuyện không?"
Đinh Kỳ lắc đầu: "Không hóng được, gần đây ít chuyện để hóng lắm nhưng mà chuyện của Khúc Dĩ Phồn thì lại có một cái đấy."
“Của anh ấy?” Ôn Phi lắc đầu, cô không muốn nghe. Chuyện về Khúc Dĩ Phồn thì tổng cộng chỉ có mấy cái chẳng qua là có quan hệ với Vu Tuệ Tuệ thôi mà.
"Đúng vậy, nghe nói Khúc Dĩ Phồn có ý định ở lại trong nước chứ không muốn ra nước ngoài." Đinh Kỳ nói: "Giáo viên và gia đình của cậu ấy đã giao thiệp xong hết rồi, dựa theo thành tích của cậu ấy thì ra học một đại học hạng nhất ở nước ngoài vẫn được, ít nhất thì cũng có thể được gửi đến Đại học Bắc Kinh, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250509/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.