Thiết kế bên eo của bộ quần áo của Vu Tuệ Tuệ có vẻ hơi nhỏ, vì thế nhờ người khác thả lỏng bớt hai nút ra mới thắt dây lưng vào được, bởi vì chuyện ầm ĩ này mà mặt Vu Tuệ Tuệ hơi hồng hồng, thực ra người xung quanh chẳng nói gì cô ấy cả, dù sao thì vóc người cô ấy được coi là tốt rồi, cả trường học chẳng có mấy người có thể so được với cô ấy.
Đợi đến lúc trời tối, toàn bộ sân khấu được kiểm tra nhiều lần, sau khi ánh sáng, âm tham gì đó đồng thời mở hết lên, khung cảnh vẫn rất chấn động.
Màn sân khấu buông xuống, lúc chính thức mở màn, Ôn Phi không thấy Lương Kỳ đâu, lại nhìn thấy Đinh Kỳ, Ôn Phi cười ha ha chạy tới kéo tay Đinh Kỳ: “Đàn chị! Đàn chị!”
Đinh Kỳ vừa quay đầu lại, vẻ mặt hơi hoang mang mù mịt, sau khi nhận ra người kéo cô ấy thì trong nháy mắt, vàng hào quang sáng chói hiện ra, nụ cười của nàng Mona Lisa xuất hiện một lần nữa: “Ơ, Ôn Phi.”
“Đàn chị mặc thế này là định lên diễn kịch hả? Chị diễn gì thế? Đồ hóa trang của chị đẹp quá đi!” Ôn Phi nhìn Đinh Kỳ từ trên xuống dưới.
Đinh Kỳ tiếp tục mỉm cười: “Chị chỉ là một người đi ngang qua sân khấu thôi, diễn một nhân vật nhỏ, còn em, mặc thế này là định làm gì?”
Ôn Phi ngây ngô gãi phía sau cái trùm đầu, phát hiện hoàn toàn không có cảm giác đau ngứa gì hết, sau đó nói: “Em cũng chỉ đi ngang qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250502/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.