Ôn Phi nghe Khúc Dĩ Phồn nói cô không được mặc thì nhướng mày lên: “Ỏ?”
Sao đó chỉ thấy Ôn Phi lùi về phía sau một bước, ở ngay trước mặt tất cả mọi người mặc bộ đồ hóa trang kia lên người từng cái một, đội cái trùm đầu vừa dày nặng, vừa hôi chết người kia lên, ngồi xuống đất: “Em thấy vẫn ổn lắm.”
Cả bộ đồ hóa trang khiến khuôn mặt trắng nõn của cô và thân cây màu xám lộ ra sự chênh lệch rõ ràng.
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, cô nhóc này quen Khúc Dĩ Phồn! Không đúng, vừa rồi cô nhóc này mặc đồ hóa trang ở ngay trước mặt mọi người hình như là đang khiêu khích Khúc Dĩ Phồn!
Khúc Dĩ Phồn đi về phía Ôn Phi, ngồi xổm xuống cạnh Ôn Phi, bởi vì bộ đồ hóa trang này thực sự rất hôi nên nhíu mày lại: “Em làm gì vậy? Cởi ra!”
Ôn Phi không để ý tới cậu, quay đầu sang nói với đàn chị khối mười một vẫn đang cầm thuốc màu trên tay: “Chị ơi, bôi màu lên mặt giúp em, buổi chiều hôm nay em cứ thế này đi, trực tiếp chờ đến tối lên sân khấu luôn.”
Khúc Dĩ Phồn vươn tay kéo trùm đầu trên đầu cô ra, hai tay Ôn Phi giữ chặt ở phía dưới, Khúc Dĩ Phồn thở dài, thả tay ra gật đầu: “Được được được, anh đi mặc, anh mặc, anh mặc là được chứ gì, em cởi ra trước đã, đợi lát nữa lên sân khấu rồi lại mặc, được không?”
Ôn Phi hất cằm về phía phòng thay đồ, Khúc Dĩ Phồn nhắm mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250501/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.