Đêm lạnh như nước, những ngôi sao ẩn về phía chân trời, chỉ còn lại bóng trăng cô đơn.
Tiếng vó ngựa quấy nhiễu sự yên tĩnh của kinh thành, trên đường, bốn con ngựa đang chạy vội. Đồng Ca vươn vai, vặn vặn eo, quay đầu nói: “Thịnh, còn bao lâunữa mới đến nhà chàng, ta mệt sắp chết! Muốn tắm nước nóng,rồi ngủ một giấc!”
Giang Tiểu Thủy tiến lên trước: “Môn chủ, ngài mệt mỏi sao? Hay là, ta cho ngài mượn ngực của ta dựa một chút!”
Đoàn Thịnh trợn mắt trừng Giang Tiểu Thủy một cái, sau đó mỉm cười nhìnĐồng Ca. Đồng Ca vui vẻ nhảy nhẹ một cái, hạ xuống trước ngực ĐoànThịnh. Đoàn Thịnh ôm lấy nàng, nàng tìm một vị trí thoải mái trong ngựcĐoàn Thịnh, vùi mặt vào lòng hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Đoàn Thịnh cúi đầu nhìn nàng dịu dàng, đau lòng ôm chặt nàng, đặc biệt cho ngựa đi chậm lại, để nàng ngủ được thoải mái.
Hai ánh mắt phức tạp đồng thời nhìn vào hai người, sau đó nhìn lên trời, mắt khép hờ mở ra, trên mặt khẽ cười, nụ cười cô đơn.
Ngay cả Lưu Thủy cũng cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, cố ý đi thật nhẹ, cứ như vậy, chậm rãi bước.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hướng đến nơi này, ba người lập tức cảnh giác.
Trải qua một loạt đuổi giết, thần kinh ba người căng như dây cung, lầnnày người đến là bạn hay là địch chưa rõ, tiến hay lùi còn cần suy nghĩkỹ.
Ba con ngựa bất an đá đá vó, phát ra tiếng phì phì.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/1883705/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.