Phòng sách phủ thái tử, dưới ánh nến.
Đoàn Tác vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, bên cạnh hắn là một nam nhântrung niên đang cung kính đứng, người này tên là Điền Khang, thủ lĩnhtham mưu cho thái tử.
Đoàn Tác híp đôi mắt tràn đầy tối tăm, thản nhiên nói: “Chuyện kia làm đến đâu rồi?”
Điền Khang cứng ngắc đáp: “Hắn đã vào thành, Binh Bộ không bắt được người, tạm thời không biết tung tích!”
“Bốp!” Đoàn Tác tát hắn một cái, lạnh lùng đứng lên, cặp mắt hung ác hơn cả rắn độc.
“Vô dụng! Một lũ vô dụng! Ta nuôi các ngươi có ích lợi gì?!”
Điền Khang cúi đầu, mặc cho Đoàn Tác phát tiết lửa giận.
Đoàn Tác nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, mày chíu chặt, “Chẳng lẽ hắn ba đầu sáu tay, làm thế nào cũng không trừ được?!”
Điền Khang nhìn Đoàn Tác, trong mắt lóe ánh sáng gian tà: “Hiện tại, với tội bao che cho bọn cướp, giết hại tướng của triều đình, lén cười trùmbọn cướp làm thê, đã đủ để Đoàn Thịnh thân bại danh liệt. Hơn nữa có thể thấy hoàng thượng đang hết sức thất vọng với hắn, một người như thế, dù hoàng thượng có yêu thương hắn, căn bản cũng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ngài cả!”
Đoàn Tác nhìn chằm chằm Điền Khang, làm như muốn nhìn thấu tâm tư củahắn, đến khi thấy trán Điền Khang đổ mồ hôi mới nở nụ cười, ngồi lại lên ghế, hơi lim dim mắt “Đi xử lý việc ám sát đi, tốt nhất làm sạch sẽ đến mức thần không biết quỷ không hay, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/1883706/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.