Vọng Xuân Lâu chỉ mới khai trương, Triệu Tử Dật là một trong hai chủ sở hữu của quán trà này, rất nhiều chuyện trong quán vẫn cần hắn ra mặt, Lục Vân Đình chỉ muốn mau chóng về phòng với Giang Vu Thanh nên đẩy Triệu Tử Dật ra ngoài, mặc kệ ánh mắt u oán của hắn.
Hai người uống nửa ấm trà, Lục Vân Đình nói nếu Giang Vu Thanh thích bức tranh kia thì mấy ngày nữa sẽ đem về phủ.
Bức tranh này được hắn tình cờ mua lại từ tay một thiếu gia ăn chơi trong lúc đi buôn, tuy Lục Vân Đình là văn nhân nhưng không thích tranh lắm. Khi hắn mua bức tranh này, một là nghĩ đến Giang Vu Thanh có lẽ sẽ thích, hai là quán trà sắp khai trương, cần thứ gì đó hiếm lạ để câu khách.
Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi lắc đầu, y biết giá trị của bức tranh này, sao có thể nhận được chứ.
Huống chi bức tranh này chỉ để ngắm chứ chẳng có tác dụng gì với y, nếu chỉ để y ngắm thì Giang Vu Thanh cảm thấy thực sự quá lãng phí.
Lục Vân Đình hỏi: "Không thích à?"
Giang Vu Thanh lí nhí: "Tranh này quý quá ạ."
Lục Vân Đình lại cười, đưa tay nhéo gáy y rồi nói: "Ngươi nhận nó cũng đâu tính lãng phí. Khi ta thấy bức tranh này, nó bị tiệm cầm đồ ném ra cửa vì tưởng đồ giả, chủ nhân của nó là con nhà giàu, muốn cầm bức tranh này để trả nợ cờ bạc."
Giang Vu Thanh không ngờ còn có chuyện như vậy nên thắc mắc: "Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3630988/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.