Chương trước
Chương sau
Giang Vu Thanh vừa thấy Lục Vân Đình thì lập tức ngẩn ngơ, trố mắt gọi: "...... Thiếu gia?"

Lục Vân Đình liếc nhìn y rồi khẽ hừ một tiếng, không rõ là có ý gì. Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật đều có tiếng phong lưu trong thư viện, tuy bây giờ ít ở thư viện nhưng mấy người ở đây đều biết họ. Sở Ngôn nghe nói quán trà này của Lục Vân Đình thì lông mày nhíu lại. Lục gia và Sở gia đều là gia tộc danh giá ở Giang Châu, chỉ khác ở chỗ Lục gia là thương nhân xuất thân cao quý, còn Sở gia là thư hương thế gia, các thế gia thời nay cao ngạo tự phụ, xem thường thương nhân.

Sở Ngôn nhỏ hơn Lục Vân Đình mấy tuổi, một người là gương mặt triển vọng, một người nổi bật trong các thế gia, hai gia tộc không hợp nhau nên hai người cũng ít khi tiếp xúc, Sở Ngôn không thích mà cũng chẳng ghét người này. Chỉ là hắn chơi thân với Giang Vu Thanh, ngặt nỗi chuyện gì Giang Vu Thanh cũng lấy Lục Vân Đình làm trọng, mở miệng ra là gọi thiếu gia, tận tụy chăm sóc, tất nhiên qua mắt Sở Ngôn sẽ biến thành Lục Vân Đình ức hiếp Giang Vu Thanh.

Giang Vu Thanh là bạn hắn, tuy bản thân y tự nguyện nhưng vẫn không ngăn được hắn ghét Lục Vân Đình.

Nghĩ đến chủ quán trà này là Lục Vân Đình, mới đầu hắn còn cảm thấy nơi này khá tao nhã, về sau có thể ghé thường xuyên, còn giờ chỉ thấy thối không ngửi được, Sở Ngôn nhếch miệng nói: "Thôi, quân tử không giành chỗ tốt của người khác."

"Tiếc thật," Sở Ngôn nói, "Minh châu long đong, ngựa tốt không có Bá Nhạc là điều đáng tiếc nhất đời, tranh này rơi vào tay kẻ thô tục, dù có đẹp mấy cũng ——"

Lời hắn nói như có dao, Triệu Tử Dật tức quá hóa cười: "Chà, đúng là tiếc thật, các ngươi có tiếc hận bức tranh này đến đâu thì nó vẫn thuộc về kẻ thô tục như chúng ta thôi. Các ngươi tuyệt đối đừng xem nhé."

Nguyễn Tầm tiến lên một bước trừng Triệu Tử Dật, "Ngươi nói gì đó!"

Giang Vu Thanh vội can: "Ấy, đừng nóng đừng nóng, hôm nay đến đây bàn luận uống trà mà, sao toàn thân đầy mùi thuốc súng thế."

Sở Ngôn nói: "Nếu biết quán trà này là của ——" Hắn liếc Triệu Tử Dật và Lục Vân Đình một cái rồi nói, "Thì chúng ta đã chẳng thèm tới."

Giang Vu Thanh: "A Ngôn——"

"Thôi, A Ngôn bớt nói đi," Trần Ngọc Sênh nắm chặt cánh tay Sở Ngôn rồi thì thầm hỏi, "Ngươi còn cần tranh không hả?"

Sở Ngôn vừa định mở miệng thì bị Trần Ngọc Sênh liếc một cái, hắn mím môi nuốt xuống lời muốn nói. Lúc này Trần Ngọc Sênh mới nhìn sang hai người Lục Vân Đình rồi cười nói: "Hai vị sư huynh thứ lỗi, A Ngôn còn nhỏ, chỉ nhanh mồm nhanh miệng chứ không có ác ý gì đâu."

Lục Vân Đình nhếch môi: "Không sao, các vị là đồng môn của Vu Thanh, đương nhiên ta sẽ không so đo rồi," hắn liếc nhìn Giang Vu Thanh rồi cười hỏi, "Chơi vui không?"

Giang Vu Thanh giật mình, khẽ gật đầu rồi hỏi: "Sao thiếu gia lại ở đây ạ?"

Lục Vân Đình nói: "Quán trà này ta mở chung với Tử Dật mà."

"Mấy bút tích thực này đều là Vân Đình tìm về," Triệu Tử Dật xen vào, hắn nháy mắt với Giang Vu Thanh, "Nếu ngươi thích thì có thể nói Vân Đình tặng ngươi. Không cho ai hết."

Giang Vu Thanh sao có thể không biết lời này Triệu Tử Dật cố ý nói cho Sở Ngôn nghe, y xoa mũi nói: "Tranh đã đặt ở quán trà này thì cứ để đây đi, bút tích thực của hòa thượng Lê cực kỳ quý giá, để ở quán trà sẽ được nhiều người thích hội họa chiêm ngưỡng hơn."

Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật xuất hiện làm mấy người Sở Ngôn mất sạch hứng thú, một lát sau viện cớ rời đi.

Trong phòng không còn ai, Giang Vu Thanh hỏi: "Sao các ngươi lại mở quán trà thế?"

Triệu Tử Dật nói: "Đây là chuyện từ năm ngoái rồi, chỗ này vốn là quán trà, chủ quán phải đi xa nên chúng ta tiện tay sang lại."

"Ngươi cũng biết thành Đông nhiều sĩ tộc mà," Triệu Tử Dật cười lạnh, "Bọn họ chỉ thích mấy thứ này thôi."

Giang Vu Thanh cười gượng, "A Ngôn không có ý xấu đâu."

Lục Vân Đình nói: "Vậy chúng ta có chứ gì?"

Giang Vu Thanh lập tức lắc đầu: "Tất nhiên không phải thiếu gia có ý xấu rồi," y dè dặt nói, "A Ngôn còn nhỏ, tính tình hơi cao ngạo, thiếu gia, các ngươi đừng giận hắn nhé."

Lục Vân Đình nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười: "Còn nhỏ, hừ, còn nhỏ thì có thể khinh bỉ chúng ta sao?"

Giang Vu Thanh nắm tay áo hắn, "Thiếu gia. Thiếu gia khoan dung độ lượng nhất mà, đâu thèm so đo với trẻ con đúng không?"

Triệu Tử Dật cầm quạt xếp gõ bàn một cái: "Này hai người các ngươi, ta còn ở đây đấy nhé, thật làm người ta nổi hết da gà." Nói xong hắn lại cười, "Đừng nói ngươi vừa thấy Sở Cửu đã lập tức nổi cáu, tiểu tử này tuổi không lớn mà tính tình lại lớn, xưa nay chẳng coi ai ra gì, ta chưa bao giờ thấy hắn chịu thua ai cả. Tiểu Vu Thanh, ngươi nói xem sao hắn lại chịu kết bạn với ngươi chứ?"

Giang Vu Thanh không tiện nói đỡ cho Sở Ngôn trước mặt Lục Vân Đình, tuy tính tình Sở Ngôn không tốt lắm nhưng đã có thiện cảm với ai thì đối xử vô cùng chân thành, là một người bạn cực tốt.

Lục Vân Đình nghe câu này lại không vui, cười lạnh hỏi: "Sao, kết bạn với Giang Vu Thanh là hắn tự hạ thấp địa vị à? Sở Cửu hắn cao hơn người khác một bậc hay sao thế?"

"Chỉ là một thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ thôi," Lục Vân Đình nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.