Lục Vân Đình nói: "Giang Vu Thanh, chọc ta tức chết thì ngươi ở góa cả đời luôn đi!"
Giang Vu Thanh lí nhí: "Thiếu gia muốn đánh thì đánh chứ đừng nói tức chết nữa, xui lắm —— Á!" Còn chưa dứt lời, mông y đã bị đánh một cái, lần này Lục Vân Đình không nương tay nên cặp mông tròn trịa lập tức ửng đỏ.
Lục Vân Đình không mặn không nhạt nói: "Ngươi chu đáo quá nhỉ."
Hắn cụp mắt nhìn, da thịt Giang Vu Thanh mịn màng, được nuôi rất tốt, cặp mông căng mẩy như quả đào, eo nhỏ mà săn chắc, hai năm nay tập võ nên thân hình không gầy gò mảnh khảnh như thư sinh yếu đuối. Tư thế quỳ rạp của y rất ngoan, hệt như chú chó chổng mông lên vẫy đuôi, nhưng vẻ ngoan ngoãn phục tùng này chỉ khơi dậy những ham muốn xấu xa mà thôi. Lục Vân Đình kìm lòng không đặng dán mắt vào miệng nhỏ giữa khe mông, hắn đã từng sờ chỗ kia, chơi bằng ngón tay, thậm chí mơn trớn bằng vật phía dưới, khi dục vọng thiêu đốt còn định cắm vào, nhưng Giang Vu Thanh không chịu nổi nên run giọng kêu đau, luôn miệng gọi thiếu gia.
Lục Vân Đình lập tức bừng tỉnh, cắn môi nhịn xuống.
Giang Vu Thanh vẫn còn nhỏ.
Nhưng ngẫm lại cũng không tính là nhỏ, ở Đại Chu đến tuổi y đã có thể lấy vợ sinh con. Chỉ là trong tiềm thức Lục Vân Đình vẫn nhớ rõ dáng vẻ gầy gò của Giang Vu Thanh khi mới đến Lục gia. Lục Vân Đình có cái tật giữ đồ của mình rất kỹ, sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3644486/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.