Hôm sau tỉnh lại, Vũ Tập Ân nghiến răng nghiến lợi căm hận ai đó tham lam, khiến hắn ngày hôm nay mệt đến không muốn bước xuống giường
Còn đang ngồi ngây ngốc, thì có một bàn tay thật lớn ôm hắn vào lòng, giọng nói sủng nịch cười
“ Ân nhi, mệt sao?”
Vũ Tập Ân xem thường không nói. Ngươi quần ta như thế, ngươi không mệt nhưng ta mệt, được chưa?
“ A, bảo bối ghét ta kìa. Dùng thiên đi.. Chút có chuyện vui muốn nói nha.”
Vũ Tập Ân nghe giọng điệu của ai đó pha lẫn trêu tức cùng dụ dẫn, liếc mắt lên nói
“ Là chuyện gì nha? Phụ hoàng.”
“ Chuyện vui. Nhưng vẫn phải ăn đã.”
Nói rồi phất tay cho cung nhân bày biện bàn ăn, trực tiếp uy vợ mình ăn xong, ăn đến khi bụng bé nhỏ trướng lớn lên rồi mới ngừng lại. Ôm bé vào lòng, đặt cằm lên vai bé nói
“ Ân nhi muốn biết chuyện vui gì không?”
“ Tất nhiên là muốn rồi. “ Nếu không ta đã không phải trả giá với cái bụng bự cỡ nè. Hừ. Cơ hồ muốn dưỡng ta thành trư rồi.
Thấy bảo bối nhà mình như con mèo nhỏ, ăn thiệt no rồi lại dụi dụi vào ngực mình tìm chỗ ngủ, Vũ Nhiên Lãnh nhịn không được nhéo nhéo mà bé mà cười nói
“ Có một phong thư từ Lạc Châu thành. Ân nhi muốn biết hay không?”
Vũ Tập Ân đang híp mắt lại, bỗng nhiên bật dậy, đôi mắt cố mở lớn lên, nói
“ Mẫu thân ta bị gì sao?”
“ A, ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988088/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.