Mấy ngày sau Vũ Nhiên Lãnh vẫn phải bận rộn với các quân chủ của bốn quốc gia còn lại. Hiển nhiên là không thể nghĩ đến việc làm gì Ân nhi của chúng ta rồi. Vì thế Vũ Tập Ân rất thỏa mái trở về Vũ Long điện, không phải lo sợ con lang nào đó tối tối rình mò đòi ăn thịt mình nữa.
Khi Vũ Tập Ân cười đắc chí, xuân phong dào dạt thì Lưu Diệp Phong hé ra khuôn mặt đau khổ hơn chết. Vũ Tập Ân nhìn thấy, nói
“ Phong?? Ngươi không sao chứ?”
“ Không a…”
“ Không thiệt sao?”
“ Không ai nói xạo huynh đâu.”
Lưu Diệp Phong vân vê vạt áo, rồi sau đó lẩm nhẩm trong miệng chửi bới gì đó. Vũ Tập Ân làm bộ nghe không thấy, vì rõ ràng Lưu Diệp Phong đang “ ân cần nhắc đến” vị quân chủ Hiên quốc kia. Hắn ngồi đây phải làm bộ như tượng đá để làm sọt rác xả cơn tức cho ai đó mà sọt rác này lại không được biết cơn tức này là gì.
Khôi phục lại, Lưu Diệp Phong thấy vẻ mặt đắc ý của Vũ Tập Ân, khịt mũi cái nói
“ Ân ca, ngươi và hắn chưa … 3 chấm 3 chấm sao?”
Vũ Tập Ân vừa nâng miếng điểm tâm lên miệng, lại lần nữa nghẹn nơi cổ họng, ho sặc sụa, với lấy miếng nước trà uống ực vào. Vỗ vỗ ngực nói
“ Phong, ngươi đừng tưởng tượng lung tung có được không?”
Lưu Diệp Phong đắc ý trở lại khi đánh gẫy một tâm tình tốt của ai đó, hắn quơ quơ tay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988086/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.