Buổi tối, ba huynh đệ cùng mấy nô tài cùng nhau ra ngoài. Thực sự ba người khi đứng cùng một chỗ sẽ khiến người ta ngoái lại nhìn đến mức tông cả vào tường.
Vũ Tập Ân một thân bạch y, trên y phục điểm khuyết một vài bông hoa lớn tinh xảo nhưng cũng không cầu kì khó nhìn, vạt tay áo được thêu một đường viền rất đẹp, lộ ra đôi tay trắng nõn, mỗi lần nhấc tay đều khiến kẻ khác si mê
Vũ Thừa Thiên một thân lam y, đơn giản mà lại rất tinh tế. Vài đường nét thêu trên áo dù không lộ rõ ràng nhưng lại ẩn hiện khiến bộ lam y đơn giản trở nên thu hút. Đôi mắt của cậu xinh đẹp dị thường, đáng yêu nhìn mọi nơi.
Vũ Ngọc Danh lại mặc một bộ vàng kem nhạt. Đôi mắt mang theo chút buồn lại mang theo chút vui, sâu thẳm. Mang theo chút trầm lặng lại ôn nhu, rất hòa hợp với hai người còn lại.
Vũ Tập Ân cùng hai đệ đệ chạy ngược chạy xuôi khắp con phố. Không quà hàng nào là không ăn một chút, nếm một ít.
Nhất là Vũ Thừa Thiên cũng Vũ Ngọc Danh vốn ở trong cung từ bé, chưa được ra ngoài, lần này là lần đầu tiên nên đối cái gì cũng hiếu kì, muốn ăn , muốn mua cho bằng được.
Vũ Thừa Thiên cười đến gian xảo, kéo kéo tay Vũ Tập Ân, nói
“ Ca ca, ngươi hứa với ta nha, là dẫn ta đi …”
Vũ Tập Ân mỉm cười. Ô bé con này mới 12 tuổi mà đã rất tò mò rồi
[ Nguyệt: Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tap-an/2988090/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.